Tần Tống bị nghẹn tới mức sặc, cục nghẹn nuốt mãi không trôi, nói không nên lời, bức bối đến mức ngực đau nhói, nổi cáu đi tới đi lui không ngừng.
Hàn Đình Đình trong bụng thầm nghĩ không thích thì thôi, sao phải nổi quạu chứ, đúng là chẳng đáng yêu chút nào! Cô lặng lẽ tiến lên trước định lấy lại đôi găng tay thì bất ngờ bị Tần Tống giật lại, thậm chí còn trừng mắt phẫn nộ với cô nữa.
“Của tôi chứ!” Tần Tống lạnh lẽo nguýt “bánh bao nhỏ quê mùa” một cái, tiếc rằng Hàn Đình Đình lâu nay đã mất đi sự hiếu kỳ đối với tính khí yêu ghét thất thường của Tần Tống rồi, cô trưng ra gương mặt cam chịu đầy hòa khí nhìn anh nổi cáu. Tần Tống bỗng cảm thấy vô vị, “Hừ” lạnh một tiếng, vòng qua “bánh bao nhỏ quê mùa” đi thẳng lên tầng.
Trở về phòng, Hàn Đình Đình dùng điện thoại di động lên QQ một cách thành thục.
Đình Bảo Nghe Lời Nhất: “Tần Tống không thích màu hồng. Cậu đổi cho tớ một đôi màu khác đi!”
Tư Đồ Không Phải Mao Mao: “Xin lỗi, hàng mua rồi miễn đổi – trả lại!”
Đình Bảo Nghe Lời Nhất: “Cửa hàng của cậu rõ ràng có khẩu hiệu: “Đổi trả hàng vô điều kiện trong vòng bảy ngày” mà!”
Tư Đồ Không Phải Mao Mao: “Không đổi đấy, cậu đến đây mà đánh tớ nè, hi hi hi.”
Đình Bảo Nghe Lời Nhất: “Đừng mà! Mao Mao, cậu tốt nhất đời! Đổi cho tớ đi mà!”
Tư Đồ Không Phải Mao Mao: “Đập bàn! Không được gọi Mao Mao! Hàn Đình Đình cậu to gan gớm nhỉ! Lần sau khỏi giảm giá, khỏi vận chuyển miễn phí nhá!”
Đình Bảo Nghe Lời Nhất: “Vậy thì thôi… Tớ không đổi nữa…”
Tư Đồ Không Phải Mao Mao: “Quan hệ của cậu với Tần Tống ngày càng tốt đấy nhỉ?”
Đình Bảo Nghe Lời Nhất: “Ừ, đó! Con người Tần Tống thật sự rất tốt lại có trách nhiệm, anh ấy đã giúp đỡ tớ rất nhiều! Chỉ có điều đôi lúc… anh ấy hơi trẻ con.”
Tư Đồ Không Phải Mao Mao: “Phải là đại đa số thời gian chứ!”
Đình Bảo Nghe Lời Nhất: “Kỳ lạ thật đó, Từ Từ à! Tại sao cậu lại không ưa Tần Tống như vậy? Anh ấy có làm gì cậu đâu?”
Tư Đồ Không Phải Mao Mao: “… Bỏ đi, có nói cậu cũng chẳng hiểu đâu! Mạng nhà cậu đến giờ vẫn chưa sửa được à?”
Đình Bảo Nghe Lời Nhất: “Ừ, điện thoại cũng không liên lạc được luôn, kỳ cục thật đó!”
Tư Đồ Không Phải Mao Mao: “Hehe… không kỳ đâu, chẳng kỳ cục chút nào hết!”
Trong một căn phòng nào đó ở khu tập thể của đại đội cảnh sát thành phố G, Tư Đồ Từ Từ nghĩ đến tin nhắn: “Bằng chứng cái đầu cô ấy!” liền cười khùng khục với hình đại diện hoạt hình tròn xoe của Hàn Đình Đình: Anh ta dám để cậu liên lạc được với tớ mới là lạ…
©STE.NT
Đình Bảo Nghe Lời Nhất: “Tớ đi ngủ đã nhé! Ngày mai còn phải đi làm nữa. Từ Từ yêu dấu, chúc ngủ ngon!”
Tư Đồ Không Phải Mao Mao: “Ngủ ngon… À đúng rồi! Đình Đình, người đó trở về rồi, cậu đã biết chưa?
Đình Bảo Nghe Lời Nhất: “Ừm!”
Tư Đồ Không Phải Mao Mao: “Cậu vẫn OK đấy chứ?”
Đình Bảo Nghe Lời Nhất: “Tớ không sao, tớ đã kết hôn với người khác rồi, còn có chuyện gì được chứ?”
Tư Đồ Không Phải Mao Mao: “Anh ta đến hỏi tớ… Anh ta hỏi rốt cuộc bây giờ cậu sống có tốt không.”
Đình Bảo Nghe Lời Nhất: “Tớ không muốn nghe thêm bất cứ thông tin gì về anh ấy nữa!”
Đình Bảo Nghe Lời Nhất: “Anh ấy từ đầu đến cuối vẫn không biết gì cả, hãy để anh ấy mãi mãi đừng bao giờ biết!”
Đình Bảo Nghe Lời Nhất: “Những tháng ngày có dây dưa với anh ấy tớ sống rất khổ sở, tớ không muốn lại tiếp tục nữa.”
Tư Đồ Không Phải Mao Mao: “… Được rồi, tớ biết nên làm thế nào rồi! Ngủ ngon nhé, cậu nghỉ ngơi đi nhé! Hôn cậu!”
Đình Bảo Nghe Lời Nhất: “Ừm, ngủ ngon!”
Thoát khỏi QQ, Hàn Đình Đình ôm Phốc Phốc trở mình, con tim bình lặng chưa bao lâu lại bắt đầu dậy sóng, thê lương ảm đạm, rồi chẳng thể nào chìm vào giấc ngủ được…
Yêu thầm thật sự là việc vô vọng nhất trên thế giới này! Người ấy không biết gì cả, trong khi cô cứ yêu hết mình và tổn thương sâu sắc.
Phải chịu đựng sự tổn thương u ám không tương lai đó rồi, chỉ e cả đời này, ngay cả mùi vị yêu đương thế nào cô cũng không có can đảm nếm trải.
Tốt thôi, cả đời chỉ yêu một người, cho dù người ấy chưa từng phát hiện ra đi chăng nữa, tình yêu này xa xỉ nhường nào, chỉ mình cô lặng lẽ hiểu được mà thôi.
Rầm! Đêm khuya yên ắng bỗng vang lên một tiếng động lớn, Hàn Đình Đình giật mình ngồi bật dậy, theo bản năng hét lớn: “Tần Tống!”
Thanh âm quen thuộc của Tần Tống từ bên ngoài lập tức đáp lại, mang theo vẻ đau đớn: “Là tôi!”
Cô vội vàng tung chăn nhảy xuống giường, vừa mở cửa đã thấy Tần Tống nửa ngồi nửa quỳ bên bậc cuối cầu thang, tiếng động lớn hồi nãy chắc hẳn là tiếng anh bị ngã.
“Anh làm sao thế? Có chỗ nào không khỏe sao?” Hàn Đình Đình vội vàng đỡ Tần Tống, sắc mặt anh lúc này cực kỳ xấu, trong đôi mắt phủ một màu vàng vọt xám ngoét.
“Đình Đình!” Anh nhìn cô, giọng nói yếu ớt và tuyệt vọng: “Bố tôi bị thổ huyết hôn mê, vừa nãy đã được đưa vào viện rồi.”
“A Tống, anh đứng lên đã!” Hàn Đình Đình đỡ Tần Tống dậy, xem ra cú ngã vừa rồi khá nghiêm trọng, Tần Tống duỗi thẳng chân một cách mất tự nhiên, môi mím chặt. Cô cẩn thận nắn toàn thân anh, xác định anh không bị gãy khúc xương nào mới thở phào nhẹ nhõm. Tần Tống nắm chặt tay Đình Đình, giọng nói vẫn rất khẽ: “Đưa tôi vào viện!”
“Ừm!” Hàn Đình Đình gật đầu: “Chúng ta đi thôi!”
***
Mặc dù đã hai giờ sáng, nhưng trong bệnh viện vẫn có không ít người nhà họ Tần, người nào người nấy thần sắc phiền muộn mà lạnh lùng khắc nghiệt. Ánh mắt Tần Tống quét qua đám người bọn họ lạnh lùng thờ ơ, anh dắt Hàn Đình Đình tới chỗ mọi người đang vây lại đông nhất.
Trương Phác Ngọc ngồi đó. Có mấy anh em chú bác đứng đầu Kim tự tháp quyền lực Tần gia đang vây quanh bà, anh một câu, tôi một câu truy hỏi bà về tình hình cụ thể của Tần Uẩn, bởi chuyện này có quan hệ đến sự thay đổi quyền lực và giá cổ phiếu ngày mai của cả Tần Thị.
Gương mặt vô ưu vô lo, nhu mì thanh tú thường ngày của Trương Phác Ngọc lúc này bỗng nghiêm lại, biểu cảm lạnh lùng như hoàng hậu trong các bức tranh sơn dầu Châu Âu thế kỷ mười bảy. Bà ngồi đó đoan trang tĩnh tại, sống lưng duỗi thẳng, vẻ trầm ổn bình thản, không mảy may đếm xỉa đến những câu hỏi của đám người xung quanh.
Vẻ kiêu kỳ cao quý đó hoàn toàn tự nhiên, những người kia chỉ dám vây quanh bà từ xa, không một ai dám thực sự áp sát.
Tần Tống đã đứng bên ngoài vòng vây, bước chân ngừng lại, anh thu lại vẻ hoảng loạn đau đớn trên gương mặt mình, ho một tiếng không nặng không nhẹ, chậm rãi hỏi: “Các vị, mọi người đang làm gì vậy?”
Vừa nhìn thấy anh, mọi người lập tức rời chỗ Trương Phác Ngọc, lũ lượt đến vây quanh anh: “Tần Tống! Bố cháu sắp không xong rồi!”
“Theo tôi thấy chúng ta phải triệu tập cuộc họp gia tộc khẩn cấp! Không thể để Tần Thị như rắn mất đầu!”
“Cũng phải có lời với bên ngoài nữa chứ! Có rất nhiều phóng viên biết tin đã điện thoại tới hỏi rồi!”
…
Tần Tống im lặng lắng nghe, vẫn giữ bộ dạng bình thản, chỉ có điều bàn tay đang nắm chặt lấy tay Hàn Đình Đình càng chặt thêm vài phần: “Các chú các bác không cần lo lắng, mọi chuyện đều sẽ được thu xếp ổn thỏa! Bây giờ đã muộn rồi, mọi người ai về nhà nấy đi, ngày mai có tin gì cháu sẽ thông báo sau!”
Có vị trưởng bối cùng lứa với Tần Uẩn dựa vào thân phận trưởng lão chau mày nạt nộ Tần Tống: “Oắt con như mày thì hiểu cái gì cơ chứ? Đây là cửa ải quan trọng mang tính sinh tử tồn vong của Tần Thị chúng ta!”
“Ồ! Vậy chú có sáng kiến gì hay hơn sao?” Tần Tống không chút nao núng giận giữ, thậm chí còn khẽ mỉm cười: “Tôi kính trọng chú là trưởng bối, nhưng tôi đã thành gia lập nghiệp rồi, không còn là tên oắt con nữa, chuyện của Tần Thị có làm hay không đều do tôi quyết định, lời chú nói sao có thể thay đổi được gì chứ!”