Về đến nhà, Hàn Đình Đình tìm bàn chải để chà rửa cua, cô gọi Tần Tống đến đứng một bên giúp đưa từng con cho cô, nhưng Tần Tống sống chết cũng không chịu.
Hàn Đình Đình từ bé đã luôn là một đứa trẻ thật thà tột đỉnh, trước giờ đối với bạn bè luôn đoàn kết thân ái, trêu chọc người khác như thế này là lần đầu tiên, vẻ cuống quýt lúng túng trên mặt Tần Tống khiến cô có cảm giác vui vẻ, mới mẻ lạ thường.
Tần Tống thấy “bánh bao nhỏ quê mùa” cười đến mức hai mắt híp lại thành một đường thẳng, máu nóng nổi lên, khí phách nam nhi bừng bừng trỗi dậy, sải bước dài đi tới trước mở túi ra, nhắm mắt xách một con cua lên, nhe nanh múa vuốt đưa cho cô.
Hàn Đình Đình nhẹ nhàng nhận lấy, xối nước, chà con cua một lượt không sót một góc nào rất lành nghề, trong khi Tần Tống thu tay về một hồi lâu rồi mà tay chân vẫn còn run rẩy…
“Ô!” Tần Tống vừa nói chuyện vừa chà tay lên áo Hàn Đình Đình: “Tay nghề nấu ăn của cô thì cũng thường mà xử lý cua lại lành nghề quá nhỉ!”
Hàn Đình Đình đưa Tần Tống khăn sạch để lau tay, cười nói: “Ông nội tôi rất thích ăn cua, từ bé tôi đã quan sát ông làm, dần dần cũng học được.”
Tần Tống lau tay rồi cầm một góc khăn nâng lên hạ xuống chọc mấy con cua còn lại trong nước, đùa nghịch với vẻ tràn đầy hứng thú, nghe Hàn Đình Đình nhắc tới ông nội cô, anh nghiêng mặt cười nói: “Hồi nhỏ tôi từng gặp ông nội cô đó.”
Hàn Đình Đình mở to mắt, rất kinh ngạc.
Tần Tống càng đắc ý: “Có một năm ông cụ đến thăm ông ngoại tôi, ở lại chơi rất lâu… Người ông cụ rất cao, cười híp mắt rất hiền hòa, đúng không?”
Hàn Đình Đình nghe vậy phì cười thành tiếng: “Ông nội tôi không hề hiền hòa đâu, lúc ông với bố tôi cãi nhau có thể sập nhà luôn đó! Nhưng ông rất thương tôi, hồi bé lúc tôi thay răng không cắn được, ông dùng cán dao đập vỡ vỏ cua, gỡ thịt ra cho tôi ăn.” Nhớ lại thời thơ bé, gương mặt Hàn Đình Đình hiện vẻ thoải mái, hạnh phúc.
Thực ra khi chúng ta còn nhỏ, bao giờ cũng có một người hoặc một vài người, trong những năm tháng hồn nhiên vô tư mà bây giờ chẳng còn cách nào quay lại được ấy, đã từng mang đến cho chúng ta những niềm vui bình dị như thế.
Những hồi ức hạnh phúc không thể có đến lần thứ hai ấy là thứ tài sản quý giá và ấm áp được cất giấu trong sâu thẳm trái tim chúng ta.
Tần Tống luôn cảm thấy Hàn Đình Đình rất bình thường, dễ ăn hϊếp, Thì ra cô cũng được người khác chăm lo chu đáo, che chở cho đến lúc trưởng thành, cũng là viên bảo ngọc trân quý được người ta nâng niu, thế mà anh lại luôn kiếm cớ giày vò cô, thật không phải chút nào!
“A! Á á á á!” Người nào đó đang ngẩn người ngắm khuôn mặt nhìn nghiêng rất thanh tú của Hàn Đình Đình bất thình lình hét toáng lên, vừa nhảy chồm chồm vừa vung vẩy tay. Thì ra là có một con cua to bự đã men theo chiếc khăn trong tay Tần Tống bò lên, ngo ngoe chiếc càng mà Hàn Đình Đình thích ăn nhất, kẹp mạnh vào ngón tay anh!
Hàn Đình Đình trông thấy cảnh đó dở khóc dở cười, vội vàng giữ tay anh lại, hai tay giữ chặt bàn tay bị cua kẹp của Tần Tống nhúng vào nước. Cua được thả vào nước tức thì nhả ra bơi đi, Hàn Đình Đình đang định trách anh sao bất cẩn như vậy, nhưng vừa quay đầu thì mặt Tần Tống đã kề ngay sát, gương mặt hai người sượt nhẹ qua nhau, cùng lúc đó môi cô cũng lướt nhẹ qua gò má của anh.
Í!… Hàn Đình Đình luống cuống ngả người ra sau, Tần Tống theo bản năng níu cô lại. Lần này thì hay rồi, tay trái anh vẫn đang bị hai tay cô giữ chặt, còn tay phải lại giữ chặt lấy eo cô. Bên chậu nước có mấy con cua đang bơi qua bơi lại, có hai người ôm chặt nhau.
Đêm đã về khuya, không gian cực kỳ yên ắng, Hàn Đình Đình có thể nghe thấy rất rõ tiếng trái tim mình đang nhảy nhót kịch liệt.
Tần Tống ở ngay gần, gương mặt tuấn tú thường ngày vẫn khiến cô thất thần, dưới ánh đèn ấm áp cứ như một tác phẩm điêu khắc nghệ thuật. Ngay từ lần gặp đầu tiên cô đã biết anh rất đẹp trai, nhưng tối nay, với khoảng cách thân mật có thể ngửi thấy cả hơi thở của nhau như vậy, không hiểu tại sao cô lại cảm thấy anh là người đẹp trai đệ nhất thiên hạ… Sự hình dung thật ấu trĩ nhưng Đình Đình thực lòng cảm thấy như vậy.
Tần Tống cũng hoàn toàn sững sờ. Viên ngọc mềm mại thơm ngát đang nằm gọn trong lòng, gò má nơi bờ môi cô vừa sượt qua nóng lên tức thì. Đôi môi hồng hào mềm mại của người trong vòng tay… Tối hôm sinh nhật anh, lúc đang “phiêu” trong nhà vệ sinh, anh đã từng mượn men rượu để “tận tình” nếm thử, đôi môi nhỏ xinh ấy mới mềm mại, ngọt ngào làm sao…
Yết hầu Tần Tống trượt lên trượt xuống, cuối cùng vẫn phải khuất phục trước ánh mắt trong veo không vương chút tà niệm của Đình Đình, đôi môi vốn dĩ đã hơi ép xuống ấy đột ngột được thu lại không chút vết tích, Tần Tống nhẹ nhàng đỡ cô dậy.
***
Khụ khụ… Lúc cơ thể hai người tách ra, ai nấy đều nhanh chóng ngoảnh mặt đi chỗ khác, gương mặt phiếm hồng, hơi mất tự nhiên.
“Cái đó…” Hàn Đình Đình vỗ vỗ anh, nhỏ giọng nói: “Tần Tống, tôi bôi ít thuốc vào tay cho anh nhé, anh bị chảy máu rồi…”
Tần Tống vốn đã quên sạch sành sanh vết thương nhỏ tí xíu kia, nghe vậy liền chùi những giọt máu tươi vừa ứa ra trên đó, rất đàn ông xua xua tay: “Không sao!”
Hàn Đình Đình lặng lẽ không nói gì, kiên trì kéo Tần Tống ra ghế sô–pha trong phòng khách để bôi thuốc. Cầm ngón tay Tần Tống, Hàn Đình Đình tỉ mỉ bôi thuốc sát trùng, vì không nhìn rõ nên gương mặt kề rất sát, Tần Tống trông thấy chiếc gáy trắng nõn trước mắt thì hồn xiêu phách lạc đến mức không có cảm giác đau rát vì thuốc sát trùng vừa đổ lên vết thương nữa.
Mình… làm sao thế này? Tần Tống bất an tự hỏi, tại sao đối với “bánh bao nhỏ quê mùa” này lại ngày càng… đặc biệt?
“Xong rồi!” Hàn Đình Đình dán miếng băng vết thương cá nhân cho Tần Tống xong, rất hài lòng ngắm nghía thành quả của mình rồi nói: “Lát nữa đi tắm nhớ mang găng tay nilon vào đó, đừng để đυ.ng nước, ngày mai sẽ khỏi ngay thôi!”
Tần Tống nghe vậy chỉ ậm ờ cho qua chuyện.
“À, đúng rồi!” Nhắc đến găng tay, Hàn Đình Đình liền nhớ ra: “Tôi có mua găng tay cho anh đó!”
Tần Tống vẫn đang mải “gọt giũa” câu đố khó giải trong lòng mình, nghe thấy câu này thì hai mắt sáng ngời, trên mặt thấp thoáng ý cười, rồi lại nén xuống, làm bộ như chẳng thèm quan tâm: “Ờ!”
“Ăn cơm xong tôi đưa cho anh!” Hàn Đình Đình ngược lại thấy rất vui, cô chọn mãi mới được, lần này chắc chắn anh sẽ thích!
Tần Tống bị thương một cách vẻ vang, lúc ăn cua đều do Hàn Đình Đình hầu hạ anh từ đầu đến cuối. Cô gỡ thịt và trứng cua bỏ vào trong miếng mai, đưa cho anh từng cái một. Được thưởng thức mỹ vị tươi ngon, lại không phải động tay động chân nên người nào đó hết sức đắc ý, y chang một con mèo sung sướиɠ phè phỡn.
Ăn cơm xong, Hàn Đình Đình xắn tay áo nhanh chóng dọn dẹp, trong khi Tần Tống cứ lượn ra lượn vào trong phòng khách, mãi không chịu đi ngủ. Mới đầu Hàn Đình Đình cứ ngỡ Tần Tống vận động cho tiêu cơm, sau đó đột nhiên nghĩ ra: Phải chăng anh ấy đang đợi mình đưa găng tay!
Nghĩ vậy, Hàn Đình Đình lập tức chạy về phòng, đem ra một chiếc hộp giấy nhỏ xinh, cười tít mắt đưa cho Tần Tống: “Này! Găng tay của anh!”
Tần Tống kỳ thực đã buồn ngủ muốn chết nhưng vẫn kiên trì lâu như vậy là để chờ đến lúc này, anh khấp khởi mừng thầm, lập tức lôi đôi găng tay ra… Nhưng vừa nhìn, mặt anh liền chuyển qua màu xanh lét: “Hàn Đình Đình!” Anh nổi giận, ném đôi găng tay xuống ghế sô-pha.
“Sao… làm… sao thế?” Hàn Đình Đình lại bắt đầu căng thẳng, sao lần nào cô tặng quà cho Tần Tống, anh cũng đều không thích thế nhỉ?
Tần Tống nghiến răng nghiến lợi, giận dữ nhả ra từng chữ: “Cô đã từng thấy có thằng đàn ông nào đeo găng tay màu hồng phấn chưa hả?”
Hàn Đình Đình càng ấm ức hơn: “Tại anh nói anh thích màu hồng chứ bộ…” Lần trước anh tặng cô chiếc điện thoại anh từng dùng, chính là màu này chứ đâu! “Hơn nữa màu hồng san hô này rất đẹp, trên mạng còn bình luận nam nữ dùng đều thích hợp cả mà.”