Nghe Nói Nhân Duyên Do Trời Định

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nghe nói, trong cuộc đời mỗi người đều sẽ gặp được một người con gái giống như Hàn Đình Đình. Rồi đến một ngày, tên tiểu cầm thú Tần Tống ấy cũng đã được gặp… … Trước giờ Tần Tống chưa từng gặp cô gái …
Xem Thêm

Tần Tống vừa bước ra đã thấy Hàn Đình Đình đứng trong phòng họp, gương mặt liền thay đổi, anh nghiêm túc nâng giá đỡ thiếu gia của mình lên thẳng tắp, lạnh lùng nhìn cô, không nói lời nào.

Hàn Đình Đình thấy thế lúng ba lúng búng: “A Tống…”

Trong lòng Tần Tống bỗng chốc mềm hẳn xuống, miễn cưỡng bước đến bên cô, mở miệng hỏi: “Cô đến đây làm gì?”

Nguồn ebooks: https://www.luv-ebook.com

Hừm, đã không trả lời lại còn đỏ mặt, nhìn như một cái bánh bao trắng hồng… Tần Tống thấy năm con người đang tề tựu bên bàn họp tập trung tinh thần xem kịch hay liền kéo cô ra ngoài: “Ra ngoài đợi tôi họp xong!”

Hàn Đình Đình ngoan ngoãn “Ừm” một tiếng, lúc đi ra còn cẩn thận khép cửa lại.

***

Hội nghị tiếp tục, hiệu suất công việc tăng đột biến. Nhìn Tần Tống hăng máu như cắt tiết vịt, mọi người thầm trao đổi ánh mắt ngấm ngầm hiểu nhau.

“Xong rồi!” Tần Tống khua bút gạch bỏ hạng mục cuối cùng, cười hớn hở rạng rỡ: “Vậy hôm nay dừng tại đây thôi nhỉ?”

Mọi người không ai nói gì, Kỷ Nam đưa một tay lên chống cằm, nhìn Tần Tống, thủng thẳng nói: “Đói bụng quá à!”

Tần Tống đương lúc thần tốc sắp xếp văn bản chuẩn bị tan họp, đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên: “Ăn nhiều như thế rồi còn than đói… Mấy người thật chẳng có lương tâm gì hết, cũng chẳng ai để phần cho tôi cả!”

Dung Nham cười híp mắt: “Lục thiếu gia không vui rồi.”

“Ồ?” Trần Ngộ Bạch nở nụ cười hiếm hoi: “Lục thiếu gia tại sao lại không vui vậy?”

Lý Vi Nhiên lập tức giơ hai tay lên làm bộ vô tội: “Không liên quan tới tôi, tôi không có đẩy cậu ấy ngã mà!”

Tần Tống hoàn toàn đứng hình.

“Tan họp! Đừng ồn ào nữa!” Đại boss nghiêm khắc gõ gõ bàn, sau đó đứng lên nhẹ nhàng thả lại một câu: “Nếu không Tiểu Lục của chúng ta bỏ nhà đi bây giờ!”

Phụt… Ngũ thiếu lập tức cười vang.

Tần Tống nước mắt đầm đìa ôm túi giấy tờ điên cuồng bỏ chạy ra ngoài…

***

Dáng vẻ chờ đợi của Hàn Đình Đình hết sức dịu dàng: Hai chân thẳng hàng hơi nghiêng về một bên, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, cô ngồi trên ghế sô-pha không hề nhúc nhích, đầu khẽ cúi xuống, chuyên tâm bền chí đợi chờ.

Tần Tống hiếm khi chờ ai, nhưng đã từng được rất nhiều cô gái phù phiếm ưa hình thức ngóng đợi. Anh đã từng thấy muôn vẻ của bọn họ khi đợi anh: Người nghịch di động, người thì xem tạp chí hoặc làm bất cứ chuyện gì khác… Đây là lần đầu tiên có một cô gái trong sáng yên lặng ngồi chờ anh.

Được một người nghiêm túc chờ đợi như thế này là một chuyện tốt đẹp biết bao!

Vì thế, khi bước đến trước mặt cô, Tần Tống có cố thế nào cũng chẳng làm mặt lạnh được.

***

Hàn Đình Đình thấy anh, vui mừng đứng dậy, mỉm cười: “Họp xong rồi hả? Có mệt không?”

“Cũng tạm.” Tần Tống gắng sức giữ vẻ lạnh lùng kiêu ngạo: “Cô có chuyện gì không?”

Hàn Đình Đình hai tay vân vê một hồi mới lúng búng thốt ra một câu: “Xin lỗi, lần này là tôi không đúng, tôi xin lỗi anh…” Cô nghiêm túc cúi gập người: “Mong anh bỏ qua!”

Tần Tống bị hành động đột ngột của cô doạ cho thụt lùi lại một bước, xin lỗi nghiêm chỉnh như thế này… Anh cũng là lần đầu tiên được thấy.

“Khụ khụ…” Anh không biết nên nói gì: “Bỏ đi, tôi không tính toán so đo với cô!” Nói xong tự anh cũng thấy kỳ lạ, sao mà thôi được chứ? Rõ ràng đã từng thề độc là sẽ không thèm đếm xỉa tới cô ta nữa mà…

“Cảm ơn anh!” Nước mắt Hàn Đình Đình sắp sửa rơi đầy mặt đến nơi rồi.

Tần Tống vốn trong lòng còn đôi chút do dự, bị ánh mắt rưng rưng tội nghiệp của cô “hành lễ” thì có chút lâng lâng. Bỏ qua rồi thì thôi đi, người đàn ông trưởng thành rộng rãi hào phóng như anh đây mà lại đi tính toán với cô hay sao?

***

“Hàn Đình Đình, trông bề ngoài cô là một cô gái rất bình thường, tối đó rốt cuộc là trúng phải gió độc từ phương nào thế hả?” Tần Tống hỏi: “Cô có mắc chứng động kinh gì không đó?”

“Không có… không có!” Hàn Đình Đình vội vàng thanh minh: “Tôi… tối hôm đó tôi nhận được điện thoại của người ấy. Anh ấy đã trở về rồi… Trong lòng tôi cảm thấy rất khó chịu, anh lại dữ dằn như thế, cứ làm phiền tôi hoài, tôi nhất thời nổi nóng nên mới đẩy anh, sau này sẽ không vậy nữa! Tôi bảo đảm!”

“Điện thoại của ai? Ai đã trở về?” Gương mặt Tần Tống lại bắt đầu trở nên khó coi: “Cái người muốn cô làm mẹ kế của con gái hắn phải không?”

“Người ấy có muốn tôi làm mẹ kế của Tiểu Đổng đâu! Anh đừng có ăn nói bậy bạ!” Cô cuống quýt đáp lời.

Tần Tống vòng tay, nhìn cô cười lạnh, chút ấm áp khuây khoả vừa mới nhen nhóm trong lòng anh bỗng chốc tan thành mây khói.

Anh nên nhìn rõ từ sớm mới phải, Hàn Đình Đình vốn là người như thế. Cái gì mà dịu dàng chờ đợi, thành khẩn xin lỗi chứ. Những thứ đó vốn thuộc về con người cô ta, hoàn toàn không phải chỉ dành cho riêng mình anh, cũng chẳng phải vì anh là Tần Tống mà đối xử đặc biệt. Ngược lại là do gã đàn ông goá vợ kia, chỉ một cú điện thoại thôi đã khiến cho con người trước giờ luôn nhu mì như cô phải thay đổi.

Tần Tống vẫn biết tình yêu là một thứ vô cùng đặc biệt. Rất lâu, rất lâu về trước từng có người nói với anh rằng: Cô không thể tự vẫn vì một ai đó, cô chỉ nguyện sống tiếp vì một người, dẫu cuộc sống có gian nan vất vả thế nào đi chăng nữa. Tần Tống của ngày đó còn kiêu căng ấu trĩ hơn bây giờ cả trăm lần, nhưng anh lại không phải là lý do để cô nguyện sống tiếp cho dù phải chịu khổ sở nên anh đã dứt khoát buông tay.

Trong lòng anh thoáng chút lạnh lẽo nên lời nói cũng chuyển sang lạnh lùng: “Hàn Đình Đình!” Anh sầm mặt: “Chuyện cô muốn làm mẹ kế của ai tôi đây quản không nổi, nhưng đừng có quên thân phận của cô bây giờ đấy! Cô mà dám gây ra chuyện gì để không ngẩng mặt lên nổi thì cô với cả ai kia của cô, tôi đều xử hết!”

Tần Tống khi phát khùng thì đáng sợ vô cùng, Hàn Đình Đình mím môi không dám đáp lời, Tần Tống lại hối thúc: “Nghe thấy chưa hả?”

“Vốn dĩ làm gì có chuyện gì đâu…” Hàn Đình Đình lí nhí trả lời anh: “Tôi nghe thấy rồi.”

Bộ dạng tội nghiệp của cô khiến cơn giận của Tần Tống không biết để đâu cho hết, anh buồn bực nghiến răng một hồi, xách cô sải bước: “Về nhà ăn cơm!”

Trương Phác Ngọc phát hiện ra sắc mặt con trai mình hôm nay rất tệ, dường như bị ai đó chọc giận.

“Đình Đình!” Bà kề sát tai con dâu hỏi khẽ: “A Tống làm sao thế? Mặt mày khó coi quá đi mất!”

Hàn Đình Đình khẽ lắc đầu, làm trái lương tâm nói dối bà: “Con cũng không biết.”

“Phác Ngọc!” Tần Uẩn gắp thức ăn cho vợ, trách móc nhẹ nhàng: “Ăn cơm cho đàng hoàng đi!”

Trương Phác Ngọc trở về chỗ ngồi, vùi đầu và hai miếng cơm nhưng vẫn không cam tâm, con ngươi đảo qua đảo lại rồi chuyển sang tấn công Tần Tống: “A Tống này!” Bà cười híp mắt: “Con làm sao thế? Suốt cả tối chẳng nói tiếng nào. Thức ăn không ngon sao? Mẹ bảo họ làm thêm mấy món con thích ăn nhất nữa nhé?”

Tần Tống nhướng mày, đáp hờ một tiếng: “Không cần đâu ạ!” rồi lại chìm trong im lặng.

Thấy Phác Ngọc đang vui mừng hớn hở bỗng chốc thất vọng tiu nghỉu, Tần Uẩn rất bất mãn nhìn con trai: “Không thích ăn thì đừng có miễn cưỡng! Mày trưng cái mặt đấy ra cho ai xem hả?”

Tần Tống lửa giận bốc lên tận đầu, gác đũa “cạch” một tiếng: “Bố đã nói xong chưa? Bố tưởng con thích về đây ăn cơm lắm à?”

“Thằng mất dạy!” Tần Uẩn cũng gác đũa đánh “rầm” một cái, lớn tiếng quát: “Mày cút ra khỏi đây cho tao!”

Tần Tống cười lạnh một tiếng: “Vốn từ của bố quay đi quay lại cũng chỉ có mỗi câu này thôi à?”

“Mày!” Tần Uẩn phát hoả, vỗ mạnh bàn, khiến Hàn Đình Đình và Trương Phác Ngọc sợ hãi giật nảy mình. Trương Phác Ngọc vừa vội vàng ngăn chồng mình lại vừa mắng Tần Tống: “A Tống, con làm gì thế hả? Hai bố con không thể nói chuyện đàng hoàng được hay sao? Lần nào cũng cãi nhau!”

Tần Tống cười ác: “Bố con đâu ra chứ? Ông ấy đã từ con từ lâu rồi mà!”

Thêm Bình Luận