Nghe Nói Nhân Duyên Do Trời Định

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nghe nói, trong cuộc đời mỗi người đều sẽ gặp được một người con gái giống như Hàn Đình Đình. Rồi đến một ngày, tên tiểu cầm thú Tần Tống ấy cũng đã được gặp… … Trước giờ Tần Tống chưa từng gặp cô gái …
Xem Thêm

Đầu dây bên kia Tư Đồ Từ Từ “Oa” lên một tiếng khoa trương: “Rốt cuộc cũng được vào làm dâu nhà giàu rồi, ăn nói mạnh mồm mạnh miệng gớm!”

“Tư – Đồ – Từ – Từ!” Hàn Đình Đình bị cô bạn trêu đến phát bực: “Cậu mà còn trêu tớ nữa, tớ sẽ gọi tên cúng cơm của cậu đấy!”

Bị điểm trúng yếu huyệt, Từ Từ lập tức thôi không chọc ghẹo bạn nữa. Nói thêm vài ba việc lặt vặt của hôn lễ rồi hai người cùng chúc nhau ngủ ngon.

Điện thoại vừa tắt lại đổ chuông, liếc thấy tên Tần Tống trên màn hình điện thoại, Hàn Đình Đình lập tức bắt máy: “A lô?”

“Cô nói chuyện điện thoại với ai mà lâu thế!” Tần Tống hỏi, giọng có chút mất kiên nhẫn. Trong suốt thời gian quen biết ngắn ngủi giữa hai người, phần lớn anh đều hơi mất kiên nhẫn như vậy với cô. Dù gì cũng là người của hai tinh cầu khác nhau, chẳng có tiếng nói chung gì cả.

“Có chuyện gì vậy?” Hàn Đình Đình hỏi.

“Ngày mai bố tôi xuất viện, cô cùng tôi về nhà ăn cơm tối!” Tần Tống hạ mệnh lệnh.

Hàn Đình Đình thoáng chột dạ, “Ồ” một tiếng, bố chồng tương lai nổi tiếng yêu thương vợ, ngày mai chắc cô sẽ bị trừng trị thê thảm lắm đây!

“Còn nữa, tiểu thư Hàn Đình Đình, tôi không hy vọng sau này sẽ xảy ra sự việc như hôm nay. Tinh thần hợp tác của chúng ta, mong cô ghi nhớ cho!” Tần Tống nói mát: “Cho đến hôm nay, tôi chưa gây ra rắc rối gì cho cô cả.”

Lòng bàn tay Hàn Đình Đình lại đổ mồ hôi, cô có cảm giác áy náy như hồi đi học đến phiên trực nhật, thay vì lau dọn sạch sẽ cô lại làm cho lớp bẩn thêm, cô chậm chạp phản kích: “Hôm nay nếu không bắt gặp anh và bạn gái, tôi sẽ không chọn suất kem lớn nhất! Anh cũng có lỗi chứ không phải chỉ riêng mình tôi!”

“… Cô thân là giáo viên dạy chữ rèn người, có thể thành thật một chút được không? Tự mình gây ra lỗi còn đùn đẩy trách nhiệm cho người khác, cô dạy dỗ thế hệ tương lai của Tổ quốc ta như thế sao?” Tần Tống bực mình nói, anh thực sự không hiểu tại sao Hàn Đình Đình cứ luôn ăn nói ngược ngạo rằng tội lỗi này là do anh.

Hàn Đình Đình nghe Tần Tống nói vậy càng thêm bực: “Tại sao anh cứ thích công kích nghề nghiệp của tôi vậy?”

“Tại sao cô cứ làm những chuyện khiến người khác muốn công kích mình?”

“Anh…” Cô giáo mầm non chỉ quen tiếp xúc với những đứa trẻ ngoan ngoãn hiền lành phút chốc hoàn toàn bất lực.

Nhận ra cô không còn khả năng ứng phó, thanh âm đầu dây bên kia lập tức có chút dương dương tự đắc: “Tôi làm sao? Cô nói đi!”

“Anh…” Hàn Đình Đình lúng búng: “Ngày mai mấy giờ qua đón tôi?”

Phụt… Người nào đó đang tạm thời dẫn điểm, vốn đắc ý bưng cốc nước lên uống một ngụm, ung dung đợi đợt ném bom phản kích yếu ớt của đối phương, hoàn toàn không ngờ phía địch lại nhanh nhẹn bưng mặt, dứt khoát bỏ chạy nên nhất thời bất cẩn bị sặc nước.

“Bỏ đi, tôi tự gọi xe qua đó được.” Phía địch tự nói với mình, rồi “Ừm” một tiếng khẳng định và dập điện thoại luôn.

Lần này đến lượt Tần Tống nghe những tiếng “tút tút tút” đơn điệu, anh còn ho sặc sụa mãi không ngừng.

***

Tần gia mà Hàn Đình Đình sắp được gả vào là gia tộc nổi danh ở thành phố C. Bố chồng tương lai Tần Uẩn theo nghiệp kinh doanh, là trưởng môn nhân[1] đời này của Tần gia, quản lý cả doanh nghiệp Tần Thị to lớn. Mẹ chồng tương lai Trương Phác Ngọc lại xuất thân từ một gia đình danh tiếng, còn hiển hách hơn cả Tần gia. Hai người chỉ sinh được mỗi cậu con trai là Tần Tống.

[1] Trưởng môn nhân: thường dùng trong võ lâm, là người đứng đầu một môn phái, cũng có thể dùng để chỉ người nắm quyền hành ở một phương diện hay lĩnh vực nào đó.

Trương Phác Ngọc học xong không bao lâu thì kết hôn, cuộc sống trước giờ luôn sung túc vô lo, đến tận bây giờ sắp có con dâu mà vẫn xinh đẹp đáng yêu như thời thiếu nữ, thỉnh thoảng bà thậm chí còn gây ra những chuyện ấu trĩ như hôm qua, ăn nhiều kem đến nỗi ngã bệnh.

May mà “thiếu nữ đáng yêu” ấy rất có nghĩa khí, tuyệt nhiên không hề khai ra Hàn Đình Đình nên bố chồng tương lai – người luôn mang vẻ mặt tối sầm nghiêm túc thấy cảnh Tần Tống cầm tay Hàn Đình Đình bước vào, còn nở nụ cười hiếm hoi với cô.

Tần Tống vừa bước qua cửa lập tức nhập vai ngay, nhẹ nhàng kéo Hàn Đình Đình vào lòng.

Trên người anh tỏa ra mùi hương đàn ông quyến rũ. Khoảnh khắc tiếp xúc với anh, Hàn Đình Đình thật sự cảm thấy vô cùng bối rối.

“Lại ngẩn người rồi! Chào mọi người đi!” Tần Tống trông như đang cúi thấp đầu thầm thì những lời yêu thương với cô.

Hàn Đình Đình chợt bừng tỉnh, vội vàng nở một nụ cười: “Thưa chú, thưa dì, chúng con đến rồi ạ!”

Trương Phác Ngọc ốm thì rất nặng mà khỏi cũng rất nhanh, thấy Hàn Đình Đình liền vui mừng ngoắc tay con dâu đáng yêu: “Đình Đình đến rồi! Nào, qua đây ăn yến sào với dì!”

©STENT: https://www.luv-ebook.com

“Dạ!” Hàn Đình Đình đặt túi xuống rồi nhanh nhẹn bước qua.

Tần Tống đi theo ngồi xuống bên cạnh cô, rất tự nhiên chặn cái bát cô vừa bưng lên, thậm chí còn kín đáo trừng mắt với cô. Hàn Đình Đình ngây người, lặng lẽ lấy bát khác.

Bố chồng tương lai lúc này thấp giọng ho một tiếng, thong thả hỏi: “Việc hôn lễ chuẩn bị đến đâu rồi?”

Tần Tống đang thưởng thức tổ yến hảo hạng, có vẻ không nghe thấy bố mình hỏi chuyện, thấy vậy Hàn Đình Đình đặt bát xuống, cung kính đáp lời: “Vẫn đang tiến hành theo đúng kế hoạch, tạm thời vẫn chưa có khó khăn gì ạ!”

Khổ… Cứ mỗi lần trò chuyện với bố chồng tương lai, Hàn Đình Đình lại cảm thấy thấp thỏm lo sợ như lúc làm báo cáo tổng kết cho hiệu trưởng trường mầm non vậy.

“Có cần gì thì cứ thoải mái nói ra, đều là người một nhà cả, đừng khách sáo!” Tần Uẩn lại cười với Đình Đình. Trong lòng ông rất vừa ý cô con dâu tương lai này: xuất thân gia đình thanh bạch, dung mạo đoan trang, là giáo viên mầm non nên tính cách cũng ôn hoà, quá phù hợp với tính cách ấu trĩ của cậu quý tử nhà ông.

Trương Phác Ngọc cũng vậy, yêu thích Hàn Đình Đình vô cùng: “Đình Đình, bao giờ rảnh thì đưa bố mẹ con sang đây chơi nhé!”

“Ừ!” Hiếm hoi lắm mới thấy vợ mình tỏ ra hiểu chuyện như vậy, Tần Uẩn vui mừng gật đầu khẳng định: “Con về đây rồi, bố mẹ con chắc sẽ không quen với việc trong nhà đột nhiên thiếu đi một người, vậy nên thường xuyên mời hai người tới đây chơi nhé!”

“Đúng đó!” Trương Phác Ngọc nhận được sự đồng ý từ chồng, càng thêm nhiệt tình: “Món tương cay mẹ Đình Đình làm thật sự rất ngon!”

“Khụ khụ khụ…” Tần Uẩn uy nghiêm đột nhiên bị sặc, giống với người nào đó buổi tối ngày hôm qua…

Sức khoẻ của Tần Uẩn vẫn chưa tốt, ngồi một lúc thì ánh mắt đυ.c dần, tinh thần mất tập trung. Tần Tống dù không nói gì, nhưng chưa đến tám giờ đã liên tục ra hiệu cho Hàn Đình Đình đứng dậy cáo từ.

Thật ra Hàn Đình Đình cũng đã nghĩ đến việc bố chồng tương lai vừa mới xuất viện cần được nghỉ ngơi, nhưng bất đắc dĩ bị Trương Phác Ngọc níu lại kể lể chuyện xấu mới nhất của Tần Tang, thực tình không dứt ra được.

Tần Tống lững thững tới ngồi cạnh cô. Một tay anh vắt qua thành ghế sô-pha bên cạnh Hàn Đình Đình, dáng vẻ như rất nhẫn nại lắng nghe câu chuyện phiếm của hai người. Có điều đôi mắt anh chỉ nhìn cô, ánh mắt chăm chú mà yêu chiều. Bàn tay cũng chạy tới chạy lui trên suối tóc đang buông rủ trên vai cô, tình ý nồng nàn trong vô thức cũng được bộc lộ ra đôi chút…

Hôm nay Đình Đình mặc một chiếc váy phồng kiểu búp bê không tay, khi Tần Tống vuốt ve tóc cô, trong lúc vô tình ngón tay chạm vào vai cô, hơi ấm từ “sinh vật giống đực” lạ lẫm truyền sang khiến cô không thể kiềm chế, cô đỏ mặt cúi đầu, bộ dạng khẽ thẹn thùng.

Trương Phác Ngọc từ từ dừng lại, sau đó lặng lẽ chạy về phía ông xã, nuốt nước mắt lên tầng nghỉ ngơi, mang theo ấm ức vì bị anh con trai còn chưa chính thức rước dâu về nhà lạnh nhạt bỏ rơi.

Tần Tống lập tức rút tay về, đứng bật dậy: “Đi thôi!”

Hàn Đình Đình hoàn toàn không nghe thấy gì, vẫn ngồi yên bất động. Tần Tống lấy làm lạ liền quay đầu lại, nhìn thấy gò má của “bánh bao nhỏ quê mùa” đang phơn phớt hồng, anh khẽ chau mày, giọng ép xuống cực thấp: “Hàn Đình Đình, cô đang nghĩ gì vậy hả?”

Thêm Bình Luận