“Làm gì có chuông nào đâu!” Tần Tống khẳng định: “Cô nghe nhầm rồi.”
Hàn Đình Đình sững người, ngẩng đầu chăm chú nhìn Tần Tống.
Ánh mắt của cô “kỹ sư thiết kế tâm hồn” này thực sự trong trẻo, đúng lúc Tần Tống sắp đỡ không nổi, đang tính chủ động nhận lỗi thì cô lại bất giác gật gật đầu: “Cũng phải… Tôi hay nghe nhầm lắm.”
Tần Tống nghe vậy thầm thở hắt ra một hơi.
“Nhưng mà điện thoại của tôi đâu rồi nhỉ?” Hàn Đình Đình sau một hồi ngẫm nghĩ lại bắt đầu tìm kiếm: “Tần Tống, anh thử gọi vào số tôi xem… Ơ kìa! Anh chạy đi đâu thế?”
***
Điện thoại của Hàn Đình Đình biến mất, thật sự biến mất rồi.
“Này! Cái này cho cô!” Tần Tống đi ra ngoài “tản bộ” về, ném cho Đình Đình một chiếc di động nắp trượt màu hồng phấn.
“Không cần đâu. Sáng nay tôi còn nhắn tin với Tư Đồ Từ Từ mà, chắc là lẫn đâu đó trong phòng thôi, để tôi tìm lại.” Đình Đình xua tay từ chối.
Tần Tống không vội thu tay về, khẽ nhíu mày, vẻ rất không vui “Hừ” lạnh với “bánh bao nhỏ quê mùa”.
Thấy sắc mặt Tần Tống không tốt, Đình Đình do dự một lát rồi nhận lấy. Thật ra thì cô thích màu hồng này chết đi được! Cầm chiếc điện thoại trong tay cô cứ xem tới xem lui, thích thú không nỡ rời tay.
“Nhưng số điện thoại đều trong danh bạ ở điện thoại cũ cả”. Nghịch chán chê một hồi Đình Đình lại phiền não nói: “Giờ không liên lạc được với Từ Từ rồi.”
Không liên lạc được mới tốt chứ… Một người nào đó nghĩ thầm.
“Số điện thoại của Từ Từ là gì ấy nhỉ? 139… 611… 54… 540…” Hàn Đình Đình vắt óc nhớ lại.
“Hình như chúng ta sắp muộn giờ rồi đấy!” Tần Tống buông một câu lạnh lùng, ngữ khí đã dần mất kiên nhẫn.
“Ối!” “Bánh bao nhỏ quê mùa” nhảy vọt lên như thỏ, chạy về phòng thay đồ.
Tần Tống lúc này mới xoa xoa ngực, coi như thoát được một kiếp nạn.
“À, đúng rồi!” Hàn Đình Đình bỗng dưng quay đầu, khiến Tần Tống vừa mới thở phào nhẹ nhõm lại giật nảy mình, mi mắt giật giật: “Cô reo cái gì thế hả?” Anh bất mãn nạt nộ.
Hàn Đình Đình lè lưỡi, lắc lắc chiếc điện thoại trong tay: “Cảm ơn anh đã tặng tôi chiếc di động đẹp thế này!”
Đây là lần đầu tiên cô vui vẻ hoạt bát như vậy trước mặt anh, cái đầu lưỡi đỏ hồng ấy khiến miệng lưỡi Tần Tống chợt khô khốc: “Không cần cảm ơn! Cái đó vốn là của tôi, giờ không dùng nữa nên thải ra cho cô thôi.”
Hàn Đình Đình bỗng mở to hai mắt… Màu này á? Thì ra là anh ấy thích màu hồng!
Lời vừa bật ra, Tần Tống suýt chút nữa thì cắn đứt lưỡi, anh quẫn quá không nói thêm bất kì lời biện hộ nào nữa, tay bưng mặt tay vẫy vẫy giục cô mau đi thay đồ…
***
Trên đường đi, Tần Tống nói qua về các vị phu nhân của Lương Thị cho Hàn Đình Đình nghe một lượt: Cố Yên nhà Đại boss thì hung tàn vô tận, nếu không cần thiết tuyệt đối đừng tiếp cận; “Tiểu quái thú” nhà Dung Nhị là người quản lí trong giới giải trí, vẫy vùng trong cái giới rồng rắn phức tạp ấy, nói chung là cũng không nên quá thân thiết với chị ta; An Tiểu Ly cô dâu của Phúc Hắc tam thì là đồ ngốc, để tránh suy giảm chỉ số thông minh, tốt nhất cũng không nên chơi thân…
“Thế còn chị Tần Tang?” Hàn Đình Đình hỏi.
Tần Tống bất cẩn vượt đèn đỏ, làu bàu câu gì đó, dường như không nghe thấy câu hỏi của Đình Đình.
Thực ra trong các vị phu nhân của Tần Thị Lục thiếu, Tần Tang là người ghê gớm nhất, mấy người còn lại, bao gồm cả Cố Yên mà Tần Tống nhận xét là “hung tàn nhất” ấy cũng phải ngoan ngoãn nghe lời Tần Tang. Có Tần Tang đưa đi làm quen rồi tiếp xúc suốt cả buổi tối, Hàn Đình Đình chỉ thấy mấy người bọn họ ai cũng rất tốt.
Lúc tiệc sắp tàn, Hàn Đình Đình đi vệ sinh, khi băng qua đại sảnh thì trông thấy Tần Tống đang đứng trong chiếu nghỉ bên cạnh mấy chiếc cột. Đứng cạnh anh là một đại mỹ nhân khoác chiếc đầm dạ hội màu bạc ôm sát người, chỉ thấy anh nói gì đó, đại mỹ nhân vén tóc bật cười đầy quyến rũ, khuôn mặt nhìn nghiêng ấy, nụ cười ấy… khiến cho Hàn Đình Đình có cảm giác rất quen thuộc. Cái lần cô dùng hai suất kem lớn “lật đổ” mẹ chồng Trương Phác Ngọc, người ngồi đối diện với Tần Tống trong quán cà phê chính là cô ta!
“Đình Đình!” Đúng lúc này Tần Tang uyển chuyển bước tới: “Sao vậy?”
“Không, không… không có gì!” Hàn Đình Đình vội kéo Tần Tang rời đi.
Tần Tang lấy làm lạ, liếc mắt sang hướng vừa nãy Hàn Đình Đình nhìn đến ngẩn cả người, trông thấy Tần Tống và Trần Doãn Chi – Giám đốc Bộ phận Quan hệ ngoại giao của Lương Thị thì “Ớ” lên một tiếng: “A Tống, sao cậu lại ở đây?”
Tần Tống xoay người lại, trông thấy hai người, thần sắc đột nhiên có chút mất tự nhiên. Còn người bạn gái xinh đẹp của anh lại mỉm cười rất ưu nhã: “Lục thiếu phu nhân, chào chị!”
Hàn Đình Đình trong bụng nghĩ thầm, thật đáng thương quá, còn phải cất lời chào hỏi thê tử hiện tại của người đàn ông mình yêu, rồi vờ cười tự nhiên xinh đẹp như thế nữa: “Cứ gọi tôi là Đình Đình đi! Chào chị!”
Trần Doãn Chi lại cười, đáp: “Hôm chị và Tần tổng kết hôn chúng ta đã gặp nhau rồi, hôm đó chị đẹp lắm!”
Ngược chết mất, ngược chết mất! Hàn Đình Đình sắp vỡ tim vì đôi uyên ương khổ mệnh này rồi, người yêu kết hôn mà cô dâu lại không phải là mình… Đại mỹ nhân này rốt cuộc có điểm nào không ổn khiến bố mẹ Tần Tống phải chê phải ghét cơ chứ?
“Khụ khụ!” Tần Tống ho khan hai tiếng: “Hai người có việc cứ đi trước đi, anh với Doãn Chi đang bàn công việc.”
Nam nhân vật chính cuối cùng cũng dũng cảm lên tiếng vì tình yêu! Trong lòng Hàn Đình Đình không khỏi thầm reo lên.
Tần Tang nãy giờ vẫn đứng bên, bàng quan, lúc này mới khẽ mỉm cười, kéo tay Hàn Đình Đình, nhẹ giọng nói: “Vậy chúng ta đi thôi!”
Lúc trở về, Tần Tống lại trầm mặc một cách kỳ lạ, giống hệt với hôm tụ họp ở nhà Trương tư lệnh.
Hàn Đình Đình thấy thế thầm nghĩ, cũng thật làm khó cho anh quá, nhìn thấy đại mỹ nhân trong lòng mình lưu lạc ở bên ngoài tội nghiệp như thế, anh làm gì còn bụng dạ nào mà giữ sắc mặt tốt với cô nữa chứ!
“Tần Tống!” Cô nhẹ giọng kêu: “Anh đừng buồn nữa! Một năm sẽ chóng qua thôi!”
“Cái gì cơ?” Tâm hồn Tần Tống nãy giờ đang phiêu bạt mãi tận đẩu tận đâu, tỉnh người lại nhất thời không hiểu cô nói vậy là có ý gì.
“Tôi sẽ giúp anh! Nếu anh muốn gặp chị ấy cũng không sao đâu, tôi giúp anh giấu bố mẹ.” Hàn Đình Đình nói với vẻ cực kỳ cảm thông.
“Cô nói bậy bạ cái gì thế hả?” Mặt Tần Tống trong chốc lát chuyển lạnh, lên giọng quát “bánh bao nhỏ quê mùa”.
Hàn Đình Đình thở dài: “Tần Tống!” Cô nói rất dịu dàng: “Anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Chúng ta là bạn, không sao đâu, tôi thật sự, thật sự sẽ không nói ra đâu mà.”
Ánh đèn đường lạnh lẽo quét qua gương mặt Tần Tống, đôi môi đẹp mím chặt lại, một hồi lâu sau mới dần hé ra: “Ai nói cho cô biết? Mẹ tôi à?”
“Không có… không có!” Hàn Đình Đình vội vàng giải thích hộ mẹ chồng yêu dấu của mình: “Là tự tôi nhìn thấy. Tần Tống, thật sự không sao mà! Mặc dù tôi không biết tình hình cụ thể thế nào, nhưng tôi hiểu anh, anh là một người tốt, nếu anh đã yêu cô ấy thì nhất định phải có lý của mình!”
“Tôi không yêu cô ấy… Ít ra thì bây giờ đã không còn yêu nữa!” Đèn đỏ, Tần Tống dừng xe, phiền muộn đập vào vô lăng: “Chuyện của tôi không thể nói rõ ràng được… Tôi cũng không biết lúc đó mình bị trúng phải bùa mê thuốc lú gì nữa.”
“Tôi hiểu cảm giác này, nhất thời lầm lỗi, đến lúc quay đầu nhìn lại thì thấy thật đúng là hoang đường!” Hàn Đình Đình cảm khái nói với vẻ từng trải sâu sắc.
Tần Tống thở hắt ra: “Đúng thế, đúng là quá hoang đường…”
“Bất kể thế nào thì anh cũng cố lên nhé!” Hàn Đình Đình từ trong dĩ vãng phấn chấn lấy lại tinh thần, vỗ vai người “đồng bệnh tương lân” bên cạnh với vẻ trượng nghĩa: “Doãn Chi với anh rất xứng đôi, nếu anh thật lòng yêu cô ấy thì một năm sau vẫn còn cơ hội!”