Quyển 1 - Chương 8: Tình địch thời hiện đại

Ba năm sau, mùa thu yên ả tại Cảnh Thành.

Một cô gái nhỏ nhắn kéo theo chiếc vali nặng nề bước ra từ sân bay, nhìn về phía thành phố đã lâu không trở lại, khẽ thì thầm: "Cảnh Thành, tôi về rồi."

Bóng cô dừng lại bên ngoài cửa lớn của sân bay, rồi nhanh chóng hòa vào dòng người tấp nập. Tại chiếc xe thương vụ, trợ lý Tiểu Hứa của chủ tịch Tập đoàn Cảnh Thăng đang dựa vào cửa xe, mắt chăm chú rảo quanh đám đông. Trong khi mọi người đang cầm băng rôn bắt mắt chào đón bạn bè trở về, chỉ có mình cậu mang vẻ mặt ngơ ngác như con hươu cao cổ đang tìm lá xanh giữa rừng thu vàng rợp.

Trong biển người chen chúc, gần như chỉ liếc một cái trợ lý Hứa đã nhận ra ngay chàng thanh niên ấy.

Hắn mang ba lô đơn giản trên vai chậm rãi bước ra từ đại sảnh, mái tóc đen nhánh mềm mại bị gió thổi bay, trông chẳng khác gì nhân vật chính trong phim. Ngũ quan của hắn tinh xảo, mọi nét đều cuốn hút, đặc biệt là đôi mắt màu trà dù lấp ló sau chiếc kính vẫn không thể giấu đi sức hút mãnh liệt. Ánh mắt ấy như chứa đựng cả thế giới, lấp lánh như ánh sao, dễ dàng thiêu đốt nhân tâm.

Thế nhưng, điều khiến trợ lý Hứa kinh ngạc không phải vẻ ngoài tuấn mỹ của chàng thanh niên, mà là bộ trang phục hắn đang mặc, một chiếc áo vest kết hợp quần thụng màu xanh lục!... Trên chân lại là đôi giày thể thao!!

"Cậu nhìn trong đám đông, ai nổi bật nhất chính là cậu ta."

Cuối cùng trợ lý Hứa cũng hiểu ý nghĩa trong lời nói của sếp rồi.

Người này đứng đó sáng như đèn giao thông, rực rỡ giữa dòng người!

Tần Bất Trú bước lại gần, nheo mắt nhìn từ trên cao xuống, hỏi: "Hứa Dật Nam?"

Trợ lý Hứa bị khí thế của hắn áp chế, lập tức nghiêm túc đáp: "Là tôi!" Cậu nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng mở cửa xe.

Cũng biết điều đấy nhỉ? Tần Bất Trú chớp chớp mắt, vung ba lô sau lưng một cách thoải mái, không hề ngại ngùng tận hưởng sự phục vụ của cậu ta.

Chiếc xe thương vụ từ từ lăn bánh. Khi đến trước tập đoàn Cảnh Thăng thì dừng lại.

Nữ tiếp tân đã quen mặt Tần Bất Trú từ ba năm trước, mỉm cười gật đầu chào hắn. Tần Bất Trú một mình bước vào thang máy, xuyên qua hành lang dài rồi dừng lại trước văn phòng giám đốc điều hành.

Hắn suy nghĩ một lúc, rồi cất tiếng trong trẻo.

"Cậu khoẻ không?!!" Tần Bất Trú gõ mạnh cửa, hô lớn.

"Có ai ở đó không?" Hắn dùng sức đá tung cửa, liền thấy trước mắt là một chén trà sang trọng, nhìn vào đã thấy giá trị. Tần Bất Trú nhẹ nhàng vớ lấy chén trà, nói: "Cậu chú ý chút... Cái này quý lắm, tôi không có tiền đền đâu."

Mặc Căng Duyên ngước mắt lên, đôi mắt trong trẻo sâu thẳm nhìn Tần Bất Trú quen cửa quen nẻo mà tháo giày và áo khoác rồi đi chân trần, không chút e ngại đặt mông ngồi xuống sofa, hai chân gác chéo. Làm xong những việc đó, Tần Bất Trú mới nhìn về phía bàn làm việc của Mặc Căng Duyên, nở một nụ cười với anh em tốt.

Mặc Căng Duyên cúi đầu tiếp tục xem báo cáo: "Phí sửa cửa, nhớ báo với bên tài vụ."

Tần Bất Trú vô thức bóp nát chén trà trong tay, nhìn Mặc Căng Duyên cứng nhắc kéo khóe miệng: "Hai chúng ta là gì của nhau..."

"Thân thì thân, lý thì lý."

Trợ lý Hứa một tay bưng cốc cà phê mới pha, tay còn lại định gõ cửa văn phòng của sếp. Nhưng khi ngón tay vừa chạm vào cánh cửa, nó bỗng nhiên sụp xuống. Cậu ta ngẩn người liếc nhìn cánh cửa lung lay sắp đổ, rồi lại nhìn sang hướng phát ra âm thanh của sếp và khách quý, biểu cảm khổ sở như sắp khóc

Tần Bất Trú nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của cậu ta không khỏi cười một tiếng: "Vào đi, cánh cửa đó không liên quan gì đến cậu đâu. Đã lâu nó không được sửa chữa rồi."

Hứa trợ lý ánh mắt hướng cầu cứu về phía sếp của mình với vẻ mặt bất lực.

Mặc Căng Duyên nói: "Không sao, báo bộ phận hành chính sau giờ nghỉ kêu người đến sửa."

Trợ lý Hứa vội gật đầu, cẩn thận đặt một ly cà phê bên tay trái của Mặc Căng Duyên, rồi chuẩn bị đặt ly còn lại lên bàn trà trước mặt Tần Bất Trú.

Tần Bất Trú nhìn chằm chằm ly cà phê trong tay cậu ta, nhíu mày tỏ vẻ từ chối: "Không cần cà phê."

Hứa trợ lý sửng sốt: "Vậy tôi lấy..."

Tần Bất Trú cắt ngang: "Không cần trà, lấy sữa bò cho tôi." Từ trước đến giờ hắn đều không quen với những thứ xa xỉ ấy, đắng như thuốc vậy, không hiểu sao Mặc Căng Duyên có thể chịu đựng mỗi ngày uống đến ba ly. Khó trách mặt của y lúc nào cũng như sắp kiệt sức.

"Vậy có thể phải chờ một chút, tôi sẽ lấy sữa bò nhập khẩu cho ngài..."

Mặc Căng Duyên không ngẩng đầu lên, giọng nói lạnh lùng: "Tiểu Hứa, cứ kệ cậu ta. Lấy đại mấy món trong tủ đi."

"A, tủ của cậu mẹ nó thiếu cái gì à?" Tần Bất Trú đột ngột đứng dậy, mạnh mẽ đập tay xuống bàn làm việc của Mặc Căng Duyên, không khí trong phòng bỗng chốc căng thẳng như thể bất kỳ lúc nào cũng có thể bùng nổ.

Tiểu Hứa run rẩy, nhỏ giọng nói: "Tần tiên sinh..."

"Đổi sữa bò cho tôi!" Tần Bất Trú chỉ vào trán Mặc Căng Duyên.