Giữa chừng, Mặc Căng Duyên ngẩng đầu lên: "Cậu định đi du học?"
"Đúng rồi." Tần Bất Trú thu chân đang gác lên bàn trà lại, co gối trên ghế sofa, điềm tĩnh nói, "Ông già bắt tôi đi đó, thủ tục chuyển trường cũng chuẩn bị xong rồi."
Hắn đã ở lại thế giới này được nửa năm, học kỳ cuối cùng cũng sắp kết thúc. Bởi vì hắn vô cùng khó hòa nhập với thế giới này, hệ thống đã cho hắn một cơ hội đặc biệt, giúp Tần Bất Trú mua đạo cụ xoá đi những căn bệnh cũ, nhưng nó nói rõ đây là phá lệ duy nhất, sau này mọi chuyện phải dựa vào bản thân hắn nỗ lực để đạt được.
Trong khoảng thời gian này, rất nhiều sự việc đã xảy ra, trong đó đáng chú ý nhất là hai nam thần của khoa quan trị kinh doanh đã hóa thù thành bạn, xóa bỏ mọi hiềm khích trong quá khứ. Trong suốt nửa năm qua, mối quan hệ giữa Tần Bất Trú và Mặc Căng Duyên không chỉ tiến bộ vượt bậc, mà còn trở thành bạn thân... Dù loại tình bạn này có phần kỳ lạ.
Hai người họ có quan điểm và tư duy hoàn toàn khác biệt, nhưng sóng não lại kỳ lạ kết nối với nhau. Sau khoảng thời gian tiếp xúc khiến Tần Bất Trú nhận ra sống bên cạnh Mặc Căng Duyên thật sự không thoải mái. Thế nhưng việc hắn yêu thích nhất trong nửa năm qua chính là nhìn sắc mặt Mặc Căng Duyên thay đổi.
Gần đây, nữ chính Tô Vũ Nhược bỗng dưng nghỉ học mà không một lời báo trước, mọi liên lạc từ bạn bè thân thiết đều như chìm xuống đáy biển, thậm chí vì lo lắng cho sự an toàn của cô mà tìm đến Tần Bất Trú và Mặc Căng Duyên. Tần Bất Trú biết đây là thời điểm quan trọng trong cốt truyện đại học, vì tình tiết tiếp theo sẽ liên quan đến cuộc gặp gỡ bất ngờ trong quá trình bước vào xã hội.
Cốt truyện đại học thực ra chỉ là một cầu nối giữa thời học sinh và người xã hội, giai đoạn sau mới là trọng tâm của "Cô vợ nhỏ của vị thủ tịch". Trong nguyên tác, ba năm xa cách khiến nam chính càng thêm nhớ nhung người trong lòng, nhưng bất chấp mọi nỗ lực, y vẫn không thể tìm thấy chút dấu vết nào từ nữ chính.
Tần Bất Trú không hỏi Mặc Căng Duyên về cách nhìn của y đối với Tô Vũ Nhược, đây là điều mà cả hai tự hiểu trong lòng nhưng tránh đề cập đến. Khi đã xác nhận Mặc Căng Duyên tuyệt đối không gặp Tô Vũ Nhược trong ba năm tới, Tần Bất Trú mới yên tâm đáp ứng yêu cầu xuất ngoại của cha mẹ.
Mặc Căng Duyên rũ mắt, lật một trang sách trong tay.
"Khi nào về?"
Tần Bất Trú lấy ra một túi khoai lát mà hắn giấu dưới bàn trà trong văn phòng của Mặc Căng Duyên, "bộp" một tiếng mở ra.
"Ba năm sau." Hắn suy nghĩ một chút, "Mỗi năm tôi sẽ về hai tháng để thăm cậu." Để tránh cốt truyện có biến, vẫn nên cẩn trọng một chút, "Cảm động không, A Duyên?"
"Không có chút nào." Mặc Căng Duyên bình tĩnh đáp.
Tần Bất Trú bĩu môi, ném lát khoai tây vào miệng, nhai giòn tan vang lên tiếng răng rắc. Sau hai ba ngụm, hắn lại lôi từ phía sau sô pha ra một núi lớn đồ ăn vặt, bắt đầu công cuộc tàn phá.
"Đừng làm bẩn thảm." Mặc Căng Duyên nhăn mày, đi đến bên cửa sổ, mở ra cho thông gió. Tần Bất Trú rõ ràng có phòng riêng trong hội sinh viên, nhưng hắn lại đặc biệt thích ngồi ở đây để ăn vặt, thưởng thức đồ ăn nhanh, ăn sầu riêng,... cứ thế để lại rác và vỏ bọc khắp nơi rồi chạy trốn. Mặc Căng Duyên đã kiểm tra rất nhiều lần, chỉ phát hiện được vài món vụn vặt, vẫn không hiểu mấy thứ đó làm sao mà lọt được vào đây.
Nửa năm qua, dưới sự ảnh hưởng của Mặc Căng Duyên, Tần Bất Trú đã chú ý hơn đến lễ nghi, tuy không đến mức lô lỗ nhưng trước mặt Mặc Căng Duyên, hắn vẫn giữ phong thái bình dân với những cử chỉ thô thiển. Hắn ngồi chéo chân lướt weibo và wechat, ăn mặc sặc sỡ cùng khăn trùm đầu khiến hắn trông như một người nông dân, hơn nữa bản thân hắn hoàn toàn không cảm thấy mình có gì không đúng.
Có lẽ đây là sự tương phản đáng yêu mà người ta hay nói? Mặc Căng Duyên trở lại bên bàn, nhìn gương mặt tuấn mỹ của Tần Bất Trú dưới ánh đèn càng trở nên rực rỡ, câu nói "*thô phục loạn đầu không giấu quốc sắc" hẳn chính là bộ dạng này.
*Thô phục loạn đầu không giấu quốc sắc: miêu tả một người dù có vẻ ngoài giản dị, không cầu kỳ nhưng vẫn tỏa ra vẻ đẹp, sức hút mạnh mẽ.
Mặc Căng Duyên khẽ lắc đầu, y không thấy tên ngốc này đáng yêu chỗ nào hết.
Đặc biệt lần trước y còn tận mắt chứng kiến Tần Bất Trú đấm gãy ba cái xương sườn của một gã đi xe điện.
Quai hàm Tần Bất Trú phồng lên như một con hamster, nói một cách mơ hồ: "Tôi giỡn thôi." Hắn nuốt miếng bánh, "Ầy, ngày kia đi rồi, cậu thật sự không tiễn tôi sao?" Hắn hơi nâng một bên mày, mắt phượng lấp lánh yên lặng nhìn Mặc Căng Duyên, "Cậu không thể phản bội tình nghĩa anh em giữa chúng ta như vậy!"
"Tôi không nhớ giữa chúng ta có gì gọi là tình nghĩa."
Mặc Căng Duyên nói một cách điềm tĩnh.