Tần Bất Trú ngồi bên mép giường, rút từ trong túi quần ra một lá bùa và kích hoạt nó bằng linh lực. Lá bùa lập tức phát sáng, các ký tự phù văn tạo thành một thanh trường đao dài vừa đủ, nằm gọn trong lòng bàn tay hắn. Đôi mắt vàng của Tần Bất Trú phát sáng trong bóng tối, linh lực hội tụ giúp hắn nhìn rõ căn phòng, cùng với những luồng sương mù trắng mờ mang hình dạng linh lực đang len lỏi và dệt thành lưới, bao quanh cả tòa nhà.
Hỗn huyết? Tần Bất Trú khẽ nhướng mày. Linh lực của Trừ Yêu sư và yêu quái thuần huyết thường dày đặc như nước, nhưng loại linh lực loãng như sương này là đặc trưng của những kẻ mang dòng máu lai giữa người và yêu.
Tuy nhiên, mục tiêu của đối phương dường như không phải là phòng bệnh của Tạ Hành.
Tần Bất Trú nhìn thấy những gợn sóng khẽ nổi trong không khí trước mặt, liền vung tay nắm lấy chuôi đao, đâm thẳng vào đó. Hai luồng linh lực chạm nhau phát ra tiếng "Keng", Tần Bất Trú nhanh chóng chặt đứt nguồn linh lực đang lén lút lan vào bên trong, thiết lập thêm vài lớp cấm chế xung quanh phòng của Tạ Hành trước khi ẩn mình và lao về nơi linh lực đang tụ tập.
Trong nguyên tác không có đoạn này. Nếu đối phương là hỗn huyết, có lẽ liên quan đến nhiệm vụ phụ.
Linh lực dày đặc bao trùm quanh phòng bệnh cao cấp. Tần Bất Trú khởi động chế độ phòng ngự của thanh kiếm, nháy mắt nó đã biến thành một tấm khiên chắn, chặn lại dòng linh lực bùng nổ tấn công tới. Đầu ngón tay hắn phát ra linh lực vẽ thành một vòng cung bảo vệ cửa phòng bệnh.
"Nơi này không phải là chỗ ngươi nên đến." Hắn nhìn cô gái che mặt đang bị đẩy lui, đôi mắt vàng trong bóng tối vừa lạnh lùng vừa nghiêm khắc, không chút cảm xúc: “Mau, dừng, tay, lại!" Từ cuối cùng mang theo uy áp nặng nề, khiến cô gái không tự chủ mà muốn quỳ xuống.
"Thiên Đạo Trừ Yêu sư?!" Cô kinh hoàng nhìn Tần Bất Trú một cái, không do dự quay người bỏ chạy.
Trừ Yêu sư có ba con đường: Thiên Đạo, Nhân Đạo và Quỷ Đạo. Nhân Đạo là chính thống, còn Thiên Đạo được coi là Đại Thừa, so với Trừ yêu sư thông thường thì Thiên Đạo sư khó chơi hơn nhiều.
Linh lực của Tần Bất Trú cuộn cuộn không dứt, trường kiếm biến thành một con chim đen hung tợn đuổi theo thiếu nữ. Con chim lao tới, dang rộng cánh biến thành một cái l*иg, chặn ngang và nhốt chặt cô lại. Cô ta hét lên đau đớn, phần thân dưới bị cắt đứt ngay lập tức. Máu chảy đầy, cô cố gắng đẩy cái l*иg ra, trên đỉnh đầu mọc ra một mào gà, chiếc lưỡi dài ló ra thay cho đôi chân đã mất, chui xuống đất, nhanh chóng trốn thoát.
Cái l*иg mất đi linh lực, dần dần tan biến.
Tần Bất Trú đút tay vào túi, chậm rãi tiến tới cửa sổ, nhìn vết máu tím thẫm còn sót lại trên mặt đất, đôi mắt lóe lên chút ngạc nhiên. Chạy trốn bằng cách đứt đuôi, đó là thiên phú của loài thằn lằn yêu, không ngờ kẻ hỗn huyết cũng có thể sử dụng. Thế nhưng xem ra hỗn huyết vẫn không thể tuỳ ý thay đổi hình dạng.
Đột nhiên, Tần Bất Trú nhíu mày, hắn dẫm lên cửa sổ rồi nhảy xuống đất, nhặt lên một chiếc lục lạc nhỏ bằng ngón tay cái bên cạnh vũng máu mà yêu nữ kia để lại.
Chiếc lục lạc trông như một món trang sức điện thoại bình thường, người khác có lẽ không nhận ra nhưng làm sao Tần Bất Trú lại không biết. Món đồ chơi nhỏ bé tưởng chừng tầm thường này chính là báu vật đã thất lạc nhiều năm của Tần gia – một trong bốn chiếc chuông thần.
Bốn chiếc chuông này mỗi chiếc mang một âm thanh riêng. Âm đầu tiên đưa con người vào giấc ngủ, âm thứ hai giữ cho linh hồn tồn tại vững vàng, còn âm thứ ba và thứ tư vẫn chưa ai rõ công dụng.
Vậy mà lại xuất hiện ở đây. Tần Bất Trú trầm ngâm, mơ hồ đoán ra mục đích của tổ chức sát thủ kia.
Họ nhận các nhiệm vụ để tích lũy tài sản, đồng thời sử dụng bốn chiếc chuông này để giam cầm linh hồn người đã khuất, biến những linh hồn ấy thành công cụ cho mình. Tích góp một khối tài sản khổng lồ cùng số lượng sinh hồn lớn lao, bất kể kẻ đứng sau muốn làm gì, cũng tuyệt đối không phải chuyện tốt đẹp gì.