Tần Bất Trú lập tức hiểu ra mưu kế của bọn chúng, đó là "khổ tâm".
Dù chiêu này chẳng cần dụng tâm hay tốn chút sức nào, nhưng muốn cứu được Mặc Căng Duyên, hắn buộc phải đâm đầu vào cái bẫy này.
Hắn vặn tay nắm cửa, tiến lên phía trước hai bước, cánh cửa sắt dày nặng bên trong ngay lập tức ầm ầm hạ xuống, khác hoàn toàn so với cái cửa gỗ mà hắn vừa mở, sau đó là một rào chắn sắt nặng nề chạm đất, chấn động làm Tần Bất Trú cũng phải chao đảo.
Con tàu vẫn tiếp tục di chuyển như cũ.
Tần Bất Trú dùng điện thoại làm đèn pin, ánh sáng yếu ớt chiếu rọi căn phòng ngập tràn mùi tanh, ở giữa là hai chiếc l*иg sắt đặt cạnh nhau. Mặc Căng Duyên bị khoá ở một trong hai chiếc l*иg sắt.
Thiết kế của chiếc lòng này rất có ý tứ, cửa l*иg cách xa vị trí của Mặc Căng Duyên, khiến hắn không thể trực tiếp kéo người ra ngoài. Chỉ cần Tần Bất Trú bước vào cửa, nó sẽ tự động khóa lại, đồng thời kích hoạt khoảng ngăn giữa hai l*иg sắt, thả hai con chó Pit Bull ra.
Pit Bull là loại chó thường được huấn luyện làm khuyển binh, cơ bắp mạnh mẽ, lực cắn đáng sợ và sức chịu đựng bền bỉ. Nhìn chúng thèm thuồng chảy nước miếng như vậy, có vẻ đã lâu không được ăn, thật tội nghiệp. Nếu hắn cũng bị nhốt lâu đến thế, chắc cũng muốn cắn người thôi...
Nhưng thế thì sao. Tần Bất Trú cười khẩy, không chút do dự nắm chặt l*иg sắt.
Mười phút sau, hai con khuyển binh bị quăng ra ngoài, một con bị quật ngã trọng thương nằm thở dốc, con còn lại run rẩy rúc vào góc liếʍ vết thương không ngừng kêu "ẳng ẳng", hoảng sợ nhìn tên nhân loại dù không có nanh vuốt nhưng vô cùng hung tàn kia.
"Trách tao giỏi quá à?" Tần Bất Trú nhún vai, bước bên cạnh Mặc Căng Duyên rồi sờ mặt, người và cổ của y, mở mắt kiểm tra, sau khi xác nhận y chỉ bị tiêm thuốc tê quá liều và thuốc giãn cơ, trên người chỉ có vết thương ngoài da, không đáng lo ngại.
"Cậu thì hay rồi, nằm đây ngủ ngon lành, làm tôi chạy đông chạy tây lo lắng muốn chết." Tần Bất Trú ngồi phịch xuống bên cạnh, đưa tay bóp gương mặt đầy thịt của Mặc Căng Duyên, nặn thành đủ hình dạng để xả cơn bực dọc trong lòng. Đến khi mặt đối phương đỏ ửng, hắn mới chịu buông tay.
Mặc Căng Duyên không phản kháng chút nào, thật mất vui.
Cậu đang lo lắng chuyện gì vậy chứ?
Tần Bất Trú buông lỏng tay, trong bóng tối chăm chú nhìn thanh niên đang ngủ say.
Hắn thường luyện tập cùng Mặc Căng Duyên, biết rõ sức mạnh của y tuy không bằng mình nhưng cũng thuộc hàng mạnh mẽ trong thế giới này. Nếu Mặc Căng Duyên dốc toàn lực, ít nhất cũng có cơ hội bỏ trốn.
Tuy bề ngoài Tần Bất Trú luôn vô lo vô nghĩ, nhưng EQ và sự trải đời của hắn không hề thấp. Hắn nhận ra, việc Mặc Căng Duyên bị bắt không chỉ vì sơ suất mà có lẽ còn do muốn thử lòng hắn?
Muốn biết điều gì thì hỏi thẳng không tốt hơn à? Lấy an nguy của bản thân ra đùa giỡn là có ý gì? Nếu kẻ đứng sau giận quá làm hại đến y, thế giới này sụp đổ thì sao? Lúc đó, nhiệm vụ của hắn làm sao hoàn thành!
Nếu Mặc Căng Duyên tỉnh dậy ngay lúc này, Tần Bất Trú chắc chắn sẽ tẩn y một trận để xả cơn giận.
Hắn đôi lúc thật sự cảm thấy Mặc Căng Duyên phiền không chịu nổi. Cái gì cũng giấu trong lòng, bắt hắn phải đoán.
Hy vọng sau này các nam chính không như vậy, nếu không, hắn cảm thấy một ngày nào đó mình sẽ phát điên.
Tần Bất Trú bẻ gãy xiềng xích trên tay Mặc Căng Duyên, sau đó quay lại, trói hai con chó dữ vài vòng bằng dây xích để đảm bảo chúng không thể phản kháng. Hắn khiêng Mặc Căng Duyên lên vai, đi đến cửa l*иg, hai bàn tay không chỉ dùng chút sức, thế nhưng cửa sắt đã bị vặn xoắn như một cái bánh quai chèo, cúi người xuống một chút hai người đã có thể bước ra.
Kẻ đứng sau màn hẳn không ngờ rằng, thân thể Tần Bất Trú đã sớm vượt qua giới hạn của thế giới này.
Tuy cơ thể giống nguyên chủ, nhưng không hiểu vì sao khi Tần Bất Trú đến thế giới này dường như cũng mang theo sức mạnh vượt trội của bản thân, không khác gì thời kỳ đỉnh cao của hắn.
Nhớ lại năm đó, thế hệ người cải tạo của họ chẳng khác gì quái vật gϊếŧ người. Ngày tận thế đến, từng giây từng phút đều là một chiến trường đẫm máu...
Đáng tiếc, số người còn sót lại chẳng được bao nhiêu.