- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Nghe Nói Nam Chính Là Poodle
- Chương 45
Nghe Nói Nam Chính Là Poodle
Chương 45
Editor: Bạch Miêu
Beta: Mạc Y Phi
Bây giờ Kiều Hạ chỉ có suy nghĩ muốn tìm một cái hố chui vào. Cô đang ngồi cạnh mẹ Lăng Hàn, vừa nhận sự thăm dò như có như không của đối phương, trong lòng vừa run sợ trả lời câu hỏi của bà Lăng.
Ngồi như có kim đâm.
Thấy dáng vẻ căng thẳng đến nỗi nín thở của Kiều Hạ, Lục Chi Dung nhẹ nhàng vỗ vỗ tay cô, giọng điệu thân thiết, "Đừng căng thẳng, bác không phải người có tư tưởng cổ hủ, chuyện của bọn trẻ, bác sẽ không can thiệp. Hơn nữa..."
Bà thoáng dừng một lúc, cười đầy hàm ý với Kiều Hạ, "Bác cũng muốn ôm cháu trai cháu gái rồi."
Nghe thấy lời bà Lăng, Kiều Hạ quả thật khóc không ra nước mắt. Rõ ràng cô và Lăng Hàn vẫn chưa xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ dùng thuốc tẩy trắng cũng không tẩy nổi!
Vội vàng không kịp chuẩn bị đã gặp phụ huynh, không những tá túc trong nhà Lăng Hàn, mà còn mặc quần áo của anh! Cô, cô... rất muốn khóc! /(ㄒoㄒ)/~~
Lục Chi Dung đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, "À, cháu Kiều còn chưa ăn sáng phải không?”
Thoáng nhìn bữa sáng đã nguội lạnh trên bàn, bà ảo não tự trách, "Ôi, xem trí nhớ của bác này, để cháu đói bụng từ nãy đến giờ. Như vậy đi, dù sao cũng sắp đến giờ ăn trưa, chúng ta đi ra ngoài ăn nhé."
Kiều Hạ vội vàng xua tay, "Không, không cần phiền đâu bác, cháu ăn đồ trên bàn là được.”
"Như vậy sao được?" Lục Chi Dung lập tức phản đối, "Bữa sáng nguội không tốt cho dạ dày. Cháu đi thay quần áo đi, chúng ta xuống dưới ăn, ăn xong đi dạo phố."
Dường như biết Kiều Hạ sẽ từ chối, bà nhíu đôi mày thanh tú lại, ra vẻ thương cảm nói, "Mặc dù bác có hai đứa con, nhưng ai cũng bận rộn chuyện công ty, ngay cả dạo phố cũng không có người đi cùng, ôi, ngẫm lại thật đau lòng."
"Bác à..." Kiều Hạ nhìn bộ dạng đau thương của bà Lăng, không đành lòng từ chối chỉ có thể đồng ý trước, "Bác à, đừng buồn nữa, cháu sẽ đi với bác."
Nói xong, cô liền đứng dậy vào phòng ngủ thay quần áo.
"Đứa bé ngoan." Lục Chi Dung vui mừng cười cười, lúc Kiều Hạ vừa xoay người đi thì bà cầm điện thoại gửi tin nhắn cho con gái mình.
"Thần Thần, hôm nay mẹ không thể đi dạo phố, con về công ty đi."
Lăng Thần bị mẹ bắt phải đi dạo phố cùng bà, hôm nay cô điên cuồng xử lý tài liệu trong công ty nhưng vẫn không thể không hủy một cuộc họp tạm thời. Đang định phê duyệt một file cuối, cô nhận được tin nhắn.
Lăng Thần: ???
…
Kiều Hạ vừa vào phòng ngủ thì lập tức gọi điện thoại cho Lăng Hàn, định cầu trợ cứu binh, cô không có dũng khí một mình một người đối mặt với mẹ của bạn trai mình. Nhưng đối phương có vẻ đang bận, gọi hai ba lần vẫn không nghe máy.
Bà Lăng ở bên ngoài thúc giục, cô suýt chút nữa khóc lên, nhanh chóng gửi một tin nhắn rồi vội trả lời, "Bác, cháu xong ngay đây!"
Kiều Hạ vội vàng mặc quần áo, chải tóc qua loa, điều chỉnh lại cảm xúc rồi lập tức đi ra cửa phòng cười với bà Lăng, "Xin lỗi bác, đã để bác đợi lâu rồi."
Lục Chi Dung cười đầy hàm ý, "Không ai nghe điện thoại sao?"
Kiều Hạ nghi ngờ vâng một tiếng, nhất thời không kịp phản ứng bà đang nói gì, trong lòng có cảm giác chột dạ.
Lục Chi Dung tiếp tục cười, "Sáng nay Hàn Hàn gặp mặt một vị khách nên điện thoại để chế độ yên lặng."
Kiều Hạ: ...
**
Trên ghế lô trong khách sạn hoa lệ xa xỉ, hai người đàn ông ngồi đối mặt. Người đàn ông trung niên với khuôn mặt nghiêm túc đang chăm chú phê duyệt tài liệu trong tay. Người đàn ông trẻ tuổi đối diện ngồi thẳng tắp, khẽ cười, im lặng kiên nhẫn chờ đợi.
Sau một lúc lâu, Kiều Thiên gấp tài liệu lại, ngước mắt nhìn người đàn ông trẻ tuổi ở đối diện, trong mắt có vài phần khen ngợi, "Lão Lăng nói không sai, cậu thật sự là một thiên tài."
Lăng Hàn cười cười, khiêm tốn nói, "Kiều tổng quá khen."
Kiều Thiên phẩy phẩy tay, "Ở đây không phải công ty, không cần khách sáo như vậy, gọi bác Kiều là được rồi."
"Bác Kiều."
Kiều Thiên gật đầu, "Trên phương diện sự nghiệp, tôi thừa nhận năng lực của cậu, nhưng chuyện cậu và Hạ Hạ, tôi vẫn không thể chấp nhận."
Khóe miệng cong lên hơi trễ xuống, anh mấp máy môi, nhìn thẳng người đàn ông đối diện, "Sao bác Kiều lại nói vậy?"
Kiều Thiên lắc đầu, "Cậu chưa đủ trưởng thành."
"Trong mắt bác Kiều, làm sao mới được gọi là trưởng thành?"
Kiều Thiên nhìn sắc mặt trầm xuống của anh, nói, "Nhìn kìa, bây giờ là một ví dụ, vừa nhắc tới Kiều Hạ thì thái độ của cậu lập tức thay đổi, hoàn toàn không còn bộ dạng trầm ổn lúc giao dịch, mà là kích động."
Không đợi Lăng Hàn trả lời, ông tiếp tục nói, "Cậu có thể nói, đây là biểu hiện cậu yêu Hạ Hạ, nhưng đến một ngày, cậu sẽ tổn thương nó vì sự kích động này."
Lăng Hàn trầm mặc vài giây, sau đó mới bình tĩnh nói, "Sẽ không đâu."
Anh và Kiều Hạ chung sống với nhau rất tốt, nick clone cũng bị phát hiện nhưng chỉ sinh ra một chút xung đột nhỏ, hơn nữa làm hòa rất nhanh. Anh tin, không còn chuyện gì có thể phá hỏng tình cảm giữa bọn họ.
Kiều Thiên cười nhạt, "Hạ Hạ là đứa trẻ nhạy cảm, vì chuyện của tôi và mẹ nó mà từ nhỏ nó phải chịu rất nhiều đau khổ. Tôi hi vọng cậu biết, nó không mạnh mẽ như cậu tưởng."
Lăng Hàn nhìn ông, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, "Cô ấy có cháu rồi, không cần mạnh mẽ."
...
Nói chuyện một lúc với ông Kiều, tâm trạng Lăng Hàn xuống dốc không ít. Anh thừa nhận, vì Kiều Hạ anh mới dễ kích động, nhưng anh cũng xác định, anh sẽ không làm tổn thương Kiều Hạ.
Lăng Hàn thở dài, quyết định không nghĩ đến chuyện phiền lòng này nữa. Anh lấy điện thoại di động ra, đang định gọi điện thoại về nhà xem đồ lười biếng rời giường chưa, không ngờ nhận được một loạt cuộc gọi nhỡ và vài tin nhắn của đối phương.
Anh vội vàng mở tin nhắn, thấy nội dung thì hơi trợn mắt.
[Kiều Hạ]: Hàn Hàn, mẹ anh đến rồi! Mau về cứu em! QAQ
[Kiều Hạ]: Bây giờ em đang dạo phố với bác, ở quảng trường Hồng Hân, mau tới đi Hàn Lâm Đại Đại! QAQ
[Kiều Hạ]: Bây giờ đang ở bách hóa Thần Hi, cuối cùng anh có tới không hả tên Lăng Hàn chết tiệt kia! (╯‵□′)╯︵┻━┻
Thấy một loạt tin nhắn cầu cứu của Kiều Hạ, Lăng Hàn không nhịn được bật cười, cách màn hình điện thoại di động cũng có thể cảm nhận được sự lo lắng và khẩn trương của bạn gái. Anh đặt điện thoại xuống, khởi động xe, chạy về hướng bách hóa Thần Hi.
**
Phụ nữ thật đáng sợ? Không, hẳn là phụ nữ khi dạo phố mới đáng sợ?
Đại khái là bình thường mảnh mai gầy yếu đến nỗi ngay cả nắp chai nước suối cũng vặn không nổi, đến lúc dạo phố, lại có thể xách gần hai mươi cái túi chạy trên đường.
Hai tay Kiều Hạ xách túi khó khăn đuổi theo bước chân bà Lăng. Bây giờ cô rất muốn ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn lên bầu trời, như vậy mắt cô sẽ không rơi xuống, hức, cô quên, bây giờ ngay cả ngẩng đầu cô cũng không còn sức.
Nhưng Lục Chi Dung vẫn còn sung sức chọn lựa quần áo trong cửa hàng, ví dụ như lúc này, bà cầm hai chiếc váy giống nhau về kiểu dáng nhưng màu sắc khác nhau, cười với Kiều Hạ, "Hạ Hạ, cháu cảm thấy cái nào đẹp hơn?"
"Trái, cái váy bên trái ạ."
Kiều Hạ duỗi ngón tay chỉ cái bên trái, thoáng nhìn biểu cảm của bà Lăng, trong lòng thầm kêu không ổn.
Quả nhiên, Lục Chi Dung vẫy tay với cô, "Hạ Hạ, tới đây, cháu thử bộ này đi để bác xem có đẹp không."
Kiều Hạ: ...
Bác vui vẻ là được rồi. TAT
Không phải cô không vui, nhưng bây giờ là xế chiều rồi... Cô không nhớ rõ đây là bộ thứ mười mấy, mỗi lần bà Lăng vào một chỗ thì đều chọn bảy tám bộ muốn cô mặc thử, sau đó cảm thấy hài lòng thì mua cho cô.
Kiều Hạ mới đầu rất kiên quyết từ chối, nhưng không hiểu sao lại không lay chuyển được bà Lăng, hơn nữa... Bà Lăng thật sự rất am hiểu chiêu giả vờ tội nghiệp! Cô... cô thật sự không chống đỡ nổi. QAQ
Mặc dù trong lòng không muốn bà Lăng mua, nhưng cô không thể từ chối ý tốt của bà, đành nhận lấy, nhận lệnh thử quần áo, vô lực cười cười, "Bác, cháu đi đây."
Kiều Hạ vào phòng thử đồ, nhân cơ hội tiếp tục dùng điện thoại khủng bố Lăng Hàn, cứ tưởng đối phương lại không nghe máy, không ngờ vừa gọi thì điện thoại đã được kết nối.
Không đợi Lăng Hàn mở miệng, Kiều Hạ vội vàng hạ giọng khóc hu hu, "Hàn Hàn, anh thấy tin nhắn em gửi chưa? Bây giờ em và bác đang ở bách hóa Thần Hi, anh mau tới đi."
Nghe giọng nói đáng thương của bạn gái, Lăng Hàn nhíu mày, "Sao vậy? Mẹ anh bắt nạt em à?"
Kiều Hạ vội vàng lắc đầu, lập tức nhận ra mình đang gọi điện thoại, mới nói, "Bác không bắt nạt em, mà bây giờ dạo phố bác rất nhiệt tình, nhưng sắp gãy tay rồi... Tóm lại, tóm lại anh mau tới đây!"
Nghe được lời nói không đầu đuôi của người bên kia điện thoại, Lăng Hàn buồn cười, lần đầu tiên anh thấy dáng vẻ hoảng loạn của bạn gái.
Anh hơi cân nhắc, "Anh đang tới, trước tiên em cứ đứng trong đó, đừng rời khỏi đấy."
Kiều Hạ gật đầu, "Được, được, anh nhanh lên."
Bà Lăng thúc giục cô ở ngoài phòng thử đồ, cô vội vàng tắt điện thoại, nhanh chóng thử đồ, hít một hơi thật sâu, lúc này mới mở cửa đi ra ngoài.
Thấy Kiều Hạ đi ra, Lục Chi Dung sững sờ một lúc.
Lúc mới gặp cô gái này đã cảm thấy cô lớn lên rất xinh đẹp, cho dù mặc quần áo rộng thùng thình cũng có thể toát ra một hương vị đặc biệt. Mà giờ cô mặc váy kiểu sườn xám màu xanh, màu sắc hay kiểu dáng đều tinh xảo, chỗ cần to chỗ cần nhỏ, vừa cao vừa thấp, đều ảnh hưởng tổng thể khả năng thưởng thức cái đẹp. Kiều Hạ mặc vào khiến cho người khác cảm thấy chiếc váy này giống như được thiết kế dành riêng cho cô.
Kiều Hạ bị bà Lăng nhìn chằm chằm đến nỗi không được tự nhiên, cô cúi đầu nhìn sườn xám trên người mình, xấu hổ hỏi, "Bác, bộ này không hợp sao?"
Nghe thấy lời của Kiều Hạ, Lục Chi Dung thu hồi suy nghĩ, lập tức bước lên phía trước, kéo cô đến trước gương to, "Không hợp chỗ nào chứ, đây thật sự là không thể hợp hơn nữa!"
Nhân viên bán hàng bên cạnh phụ họa, "Đúng vậy người đẹp à, cô mặc cái này nhìn rất đẹp, màu xanh rất kén người, màu da hơi đen một chút nhìn vào không hợp. Cô xem cô mặc bộ này không chỉ tôn lên làn da trắng, mà còn lộ ra vòng eo thon của cô, rất có khí chất của mỹ nhân truyền thống."
Nghe vậy, Kiều Hạ không nhịn được cong môi, nếu như những lời này không của nhân viên bán hàng, cô suýt chút nữa đã tin ngay.
Cô nhìn chính mình trong gương, lắp bắp kinh hãi, cái váy này rất đẹp, đặc biệt là mấy khuy áo chỗ ngực trái, bắt chước kiểu dáng sườn xám, không những hiện đại mà còn có phần cổ điển. Đúng là bộ váy rất đẹp, nhưng giá tiền của nó không đẹp như vậy.
Kiều Hạ nhíu mày, ra vẻ khó xử nói với bà Lăng, "Bác à, cháu cảm thấy hơi chật, không hợp với cháu."
"Chật?"
Lục Chi Dung nhìn kỹ chiếc váy trên người Kiều Hạ, lập tức hiểu rõ bật cười, "À! Chỗ ngực này chật một chút không sao, đặc điểm của bộ này là lộ ra ngực lớn eo thon, rất đẹp!"
Kiều Hạ: ...
Thua trong tay người nhà. :)
Kiều Hạ đang định tìm một lý do không mua bộ này thì bà Lăng đột nhiên vui mừng nói ra phía sau cô, "Hàn Hàn, sao con lại tới đây?"
~~~ Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Muốn có một bà mẹ chồng giống vậy :)
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Nghe Nói Nam Chính Là Poodle
- Chương 45