Editor: Rùa LườiBeta: Mạc Y Phi"Xin chào."
Kiều Hạ sững sờ nhìn anh cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh trên mặt nhưng trong lòng lại cực kỳ kích động.
Ôi... Âm thanh này, đúng là quá đỉnh! Tại sao lại có âm thanh dễ nghe như vậy! QAQ
Lúc Lục Tây cũng không biết cô nghĩ gì, cho rằng cô đang tức giận, vội vàng giải thích, "Chị Kiều Hạ, thật xin lỗi, em không kịp nói cho chị biết..."
"Ừm? Em nói chị biết cái gì?"
Kiều Hạ đang chìm đắm trong âm thanh dễ nghe chợt kịp phản ứng lại, khó hiểu nhìn Lục Tây.
Lục Tây chỉ chỉ chú mình, "Chú họ em đột nhiên nói hôm nay muốn đến, em chưa kịp thông báo với chị."
Rồi cô bé lại vội vàng đổ tội cho Lăng Hàn, "Nhưng mà cũng tại chú ấy báo quá đột ngột, trưa nay mới nói cho em biết, lúc em lấy điện thoại ra gọi chị thì chị đã lên xe rồi..."
Kiều Hạ vừa định nói cô không đi nữa thì đã bị Lăng Hàn cướp lời.
"Là lỗi của tôi, nhưng Kiều tiểu thư đã đến vậy cũng cùng đi thôi."
Giọng nói người đàn ông đặc biệt dịu dàng, nhẹ nhàng giống như mây bay, như âm thanh từ thiên nhiên vọng lại. Đặc biệt là lúc anh nói chuyện, mắt vẫn luôn nhìn Kiều Hạ khiến cô có cảm giác tim đập nhanh hơn, nhanh chóng đồng ý.
Kiều Hạ và Lăng Hàn đều thuộc dạng người có ngoại hình đẹp, đi cùng nhau không khỏi khiến cho mọi người nghĩ là một cặp trai tài gái sắc. Lúc âm thanh chuông vào lớp vang lên, ba người mới bước vào phòng học, ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Đặc biệt là Lăng Hàn, anh chạy từ công ty tới, một thân âu phục, giơ tay nhấc chân đều thể hiện khí chất sang trọng khiến tất các học sinh nữ đều chú ý.
Một cô bé kéo cánh tay Lục Tây, nhỏ giọng hỏi, "Lục Tây, sao cha mẹ cậu còn trẻ quá vậy?"
Tuy cô bé đã nhỏ giọng hỏi nhưng do Kiều Hạ đứng gần đấy nên cũng nghe thấy. Cô không khỏi lúng túng, vuốt mặt tự ngẫm, cô già đến vậy sao?
Lục Tây liếc cô bé kia một cái, "Sao có thể! Nếu cha mẹ tớ có gen tốt như vậy không phải tớ sớm đã trở thành hoa khôi của lớp rồi ư, không, phải là hoa khôi của trường chứ."
Cô bé vụиɠ ŧяộʍ liếc nhìn Kiều Hạ và Lăng Hàn, nghiêm túc gật đầu, "Cũng đúng. Nhưng mà vậy họ là gì của cậu?"
Lục Tây vốn muốn nói một người là chị họ một người là chú họ, nhưng nghĩ lại, cô vốn muốn chị Kiều Hạ sắm vai chị họ, nhưng bây giờ chú họ cũng tới, nếu nói như vậy... chẳng phải chị Kiều Hạ cũng là cháu gái của chú họ sao?!
Nghĩ vậy, Lục Tây cảm thấy hơi kỳ quặc, lại nhìn thấy ánh mắt nhiều chuyện của cô bạn kia, cô giả vờ không kiên nhẫn đuổi đi, "Cậu hỏi nhiều như vậy làm gì, dù sao cũng là người nhà của tớ."
Sự thật chứng minh, cho dù là tiểu học, cấp hai hay cấp ba thì họp phụ huynh vẫn luôn nhàm chán đến vậy. Trên bục, chủ nhiệm lớp vẫn liên tục đọc diễn văn, nước bọt văng tứ tung; bên dưới, các học sinh đều cảm thấy vô vị, buồn ngủ.
Chỉ có phụ huynh tập trung tinh thần lắng nghe, dốc sức muốn nghe được tên con nhà mình trong miệng chủ nhiệm. Vậy thì chắc Kiều Hạ cũng là một phụ huynh nghiêm túc, hoàn toàn quên mất mình chỉ là giả, hoặc nói, cô đã hoàn toàn nhập vai phụ huynh của Lục Tây.
Sau khi họp phụ huynh kết thúc, theo thường lệ phụ huynh mang theo con mình đến gặp thầy giáo để hỏi chuyện. Đến lượt nhóm Kiều Hạ, người đàn ông thật thà chất phác nhìn thấy hai người sau lưng Lục Tây, nhất thời không kịp phản ứng, "Lục Tây, đây là..."
Lục Tây vắt hết óc nghĩ xem nên thống nhất thân phận của Kiều Hạ và Lăng Hàn như thế nào, đột nhiên người đàn ông bước ra, bắt tay với thầy giảo mỉm cười chào hỏi, "Xin chào thầy, tôi là chú của Lục Tây, Lăng Hàn."
"Lăng tiên sinh, xin chào."
Thầy giáo liên tục gật đầu mỉm cười, với tư cách chủ nhiệm lớp Lục Tây, đương nhiên ông biết cha mẹ Lục Tây vì chuyện làm ăn thường xuyên ở nước ngoài cho nên họp phụ huynh lần này ông cũng không bắt buộc phải là cha mẹ cô bé tham dự, chỉ không nghĩ rằng chú của cô bé còn trẻ như vậy. Vị bên cạnh người này, chắc hẳn là cô của Lục Tây rồi.
Người đàn ông trung niên ầm thâm khen ngợi năng lực suy luận của mình, bắt tay với Kiều Hạ, thân thiết cười nói, "Lăng phu nhân, xin chào."
Kiều Hạ: ...
Còn chưa kịp giải thích, Lục Tây lại đột nhiên gọi to, "Cô ơi!"
Kiều Hạ: ...
Ế? Không phải đóng vai chị họ sao? Sao lại thành cô rồi?
Ván đã đóng thuyền. cô cũng không tiện phủ nhận trước mặt thầy giáo chỉ có thể cố gắng thừa nhận, lại hung dữ lườm Lục Tây ở góc khuất của thầy giáo, ý bảo lát nữa cô sẽ tính sổ!
Lục Tây rụt cổ, lại hung dữ nhìn chú nhà mình, lại bắt gặp người nào đó đang dịu dàng nhìn Kiều Hạ, trong mắt tràn ngập sự vui vẻ. Hỏng rồi... Cô đã biết điều khủng khϊếp gì rồi.
Sau khi dùng thân phận cô họ của Lục Tây trao đổi với thầy giáo, Kiều Hạ đã cầm được bài thi của cô bé, cẩn thận đọc qua, thành tích không tệ, hơn nữa lúc nghỉ hè cô đã chuẩn bị sớm cho cô bé một vài nội dung, lần kiểm tra này rất khá.
Nhưng ai bảo hôm nay cô bé chọc giận cô, thi tốt cô cũng phải vạch lá tìm sâu. Hừ! ╭(╯^╰)╮
Kiều Hạ chỉ vào một bài toán mà Lục Tây làm sai nói, "Loại đề này, đợt nghỉ hè ít nhất chị đã giảng qua ba lần, em vẫn sai lỗi như vậy, để chị nói thẳng, đầu óc của em đã tụt xuống cấp độ tiểu học rồi."
"Còn có ở đây…" Kiều Hạ lại lật đến trang khác, "Đề này, em tự tin đến mức nào mới có thể làm được vậy?"
Lục Tây: ... QAQ
Nhìn vẻ mặt nghiêm khắc của Kiều hạ, Lăng Hàn càng nhìn càng thấy đáng yêu đồng thời buồn cười, lại không nhịn được cảm thấy lo lắng cho tương lai những đứa bé của mình sau này, có một người mẹ học giỏi cũng không phải là việc vui sướиɠ gì.
Nhưng mà anh lại không ý thức được, dường như người ta còn chưa đồng ý làm mẹ của con của anh đâu. :)
Bởi vì là Quốc Khánh, Lục Tây muốn ở lại trường học nốt hai ngày nghỉ. Bị Kiều Hạ dùng lời nói ác độc "dạy bảo" như vậy, cô bé cắn răng chạy đi, đến lời hẹn gặp lại cũng không nói, để Kiều Hạ ở lại với Lăng Hàn không biết nói gì.
Yên lặng xấu hổ một lúc, Lăng Hàn mở miệng trước, "Mặc kệ con bé, nó giỏi nhất là diễn kịch, đặc biệt là khóc giả vờ."
Kiều Hạ bị anh chọc cười, "Cảm ơn Lăng tiên sinh."
Lăng Hàn nhẹ nhíu mày, nói thêm, "Không cần khách sáo như vậy, Kiều tiểu... Tôi có thể gọi cô là Kiều Hạ không? Cô cứ gọi thẳng tên tôi là được."
Anh khách sáo nói vậy nhưng thực tế trong lòng anh đã kêu gào vạn lần rồi.
"Đương nhiên rồi." Kiều Hạ gật đầu, cô thật sự rất thích tên mình được gọi bằng giọng nói dễ nghe như vậy, càng ước gì giọng nói ấy vẫn luôn gọi tên cô. Tất nhiên cô không để lộ tư tưởng biếи ŧɦái như vậy vào lần đầu gặp phái nam được.
Nhưng mà cô không biết rằng, trong tương lai không xa cô càng thêm hi vọng người đàn ông này thỏa mãn điều đó.
Bất giác đi đến cổng trường học, Lăng Hàn thân thiết cười với Kiều Hạ, "Kiều Hạ, cô đi đâu, để tôi đưa cô đi."
"Cái này..."
Kiều Hạ hơi khó xử, bởi vì hôm nay là thứ 6, vốn cô muốn đi họp phụ huynh, sau đó sẽ về nhà, không quay lại trường học. Nhưng để người đàn ông lần đầu gặp mặt đưa mình về nhà, cô cũng không coi thường mà để lộ địa chỉ của mình ra như vậy, không nên.
Nhìn thấy vẻ khó xử của Kiều Hạ, Lăng Hàn nghĩ thầm, làm sao anh không hiểu suy nghĩ của cô. Tuy bị loại cảm giác đề phòng này khiến anh không thoải mái nhưng dù sao bọn họ cũng chỉ là người xa lạ mới gặp mặt, anh cũng không thể quá sốt ruột.
"Như vậy đi." Lăng Hàn mở miệng trước khi Kiều Hạ từ chối, "Tôi chở cô đến gần nơi cô muốn đến, như vậy cô cũng không cần lo lắng gặp phiền toái."
Sợ Kiều Hạ tiếp tục từ chối, anh lại bổ sung, "Để con gái một thân một mình ở lại cũng không phải việc nên làm."
Thấy anh kiên trì như thế, cuối cùng Kiều Hạ vẫn đồng ý.
Trên thực tế, cô có một chút tâm tư. Khó có lúc nghe được giọng nói dễ nghe như vậy, cô muốn nghe nhiều thêm, không chừng sau này không thể nghe được nữa. Khó trách trước kia Tiêu Tiêu có nói, nếu cô bị lừa, chắc chắn là bị lừa do giọng nói quá dễ nghe.
Trên đường, chuông điện thoại của Kiều Hạ đột nhiên vang lên, nghe được giai điệu quen thuộc, Lăng Hàn cong môi.
Kiều Hạ nói một tiếng xin lỗi rồi nghe máy. Là Tiêu Tiêu gọi tới, sau khi nói với Tiêu Tiêu vài câu, cô cúp điện thoại, nhanh chóng ngồi vào cạnh ghế lái.
Thấy không khí cứng nhắc, Lăng Hàn tùy tiện tìm chủ đề, "Mới vừa rồi là bài < Kiếp tương tư > à?"
"Anh cũng biết à?" Kiều Hạ kinh ngạc nhìn anh, lập tức nhận ra không được lịch sự vội vàng xin lỗi, "Thật xin lỗi, do tôi hơi kích động.”
Nhưng thật vất vả mới tìm được người có cùng sở thích, cô không nhịn nổi nữa, "Đây là ca khúc tôi thích nhất, mỗi ngày nghe cũng không thấy chán đâu."
"Vậy sao?" Lăng Hàn tỏ vẻ không tin, nhưng thật ra anh biết từ lâu, nhờ vào lúc sống trong thân thể của chó, mỗi ngày lúc Kiều Hạ làm việc nhà anh đều thấy cô mở bài này, hơn nữa là âm lượng tối đa.
"Tất nhiên." Thảo luận về sở thích của chính mình, Kiều Hạ cũng không còn gò bó nhiều, "Người hát bài này tên là Hàn Lâm, anh ấy chính là thần tượng của tôi đấy, không như những người kia đâu."
Trong lòng Lăng Hàn đắc ý đến nỗi sắp tràn ra ngoài rồi, lại còn giả vờ bình tĩnh hỏi, "Cô thật sự rất thích anh ta à?"
"Ừm, tôi thích anh ấy đã nhiều năm rồi, từ ca khúc đầu tiên cho đến bài hát đầu tiên anh ấy viết < Oán hận ba kiếp >, lại đến < Kiếp tương tư >, mỗi một bài hát tôi đều nghe rất nhiều lần."
"Hơn nữa giọng hát của Hàn Lâm thật sự rất hay, nhưng tiếc là tôi mới chỉ nghe anh ấy hát, chưa từng nghe thấy anh ấy nói chuyện, Nghe nói tiếng hát hậu kỳ với giọng nói ở ngoài không quá giống nhau, tôi thật sự muốn nghe giọng nói của Hàn Lâm."
Phát hiện ra mình nói hơi nhiều, cô cười ngại ngùng, "Thật xin lỗi, tôi nói hơi nhiều."
Lăng Hàn khẽ cười một tiếng, trong lòng cảm thấy vô cùng may mắn khi bản thân không đồng ý với Kỳ Thượng Dương đi nói thẳng với cô, bằng không lúc này đã lộ nguyên hình rồi.
Lăng Hàn đưa Kiều Hạ đến gần tiểu khu, sau khi xuống xe, cô ngại ngùng cảm ơn anh rồi xách túi đi vào.
Đang muốn khởi động xe, anh nhìn thoáng qua ghế phụ có một chùm chìa khóa, vừa buồn cười vừa phấn khích, rất tốt, đến ông trời cũng giúp anh mà.
Lăng Hàn vui mừng cầm chìa khóa tiến vào tiểu khu, lại nhìn thấy phía trước có một người đang dây dưa với Kiều Hạ, mặt lập tức lạnh xuống.
Kiều Hạ đi vào tiểu khu được mấy bước liền thấy Chu Viễn Thần cách đó không xa, cô còn chưa kịp quay đầu đi, đối phương đã chạy tới phía cô.
"Kiều Hạ."
Kiều Hạ nhíu mày, đột nhiên cảm thấy tên mình đi ra từ miệng anh ta quả thật đã đổi vị.
Chu Viễn Thần nịnh nọt cười, "Kiều Hạ, em vẫn còn giận anh à? Nếu không để anh mua một con chó Poodle khác cho em nhé? Nếu không mua hai con nhé?"
Kiều Hạ hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén hành động cầm túi xách đập vào đầu hắn, "Chu Viễn Thần, anh có biết ngại hay không?"
Cô nói xong muốn đi lại bị Chu Viễn Thần nắm lấy cánh tay, vẻ mặt buồn bã nhìn cô, "Kiều Hạ, em hãy tha thứ cho anh lần này đi, đừng vì một con chó mà hủy hoại tình cảm của chúng ta."
Kiều Hạ cười lạnh, vừa định nói nếu anh làm chó còn là làm nhục chó, sinh vật đáng yêu như thế, đúng lúc đó bả vai đã bị người ta ôm lấy.
Giọng nói dễ nghe vang lên trên đỉnh đầu cô, "Vị tiên sinh này, trước mặt mọi người, anh làm gì bạn gái tôi vậy?"