Chương 7: Viên kẹo thứ bảy

Hơi nghiêng đầu nghe Từ Lạc Dương nói chuyện, Thích Trường An không cần nghĩ nhiều, tầm mắt đảo qua bình thuốc trên tủ đầu giường, vệt nước trên đất, còn cả chậu nước và khăn mặt nữa, anh đã đoán được xảy ra chuyện gì.

“Cảm ơn cậu vì đã chăm sóc tôi.”

Giọng Thích Trường An vẫn khàn khàn như trước, bởi vì sốt cao không hạ, nên hơi thở hơi yếu, nói chuyện có vẻ rất ôn nhu, sự sắc bén bên đuôi mắt cũng tiêu tan mấy phần.

Từ Lạc Dương cảm thấy màng tai mình như bị lông chim gãi nhẹ, cảm giác ngứa ngáy lan rộng ra, nhịp tim có chút nhanh, nhưng cậu nói chuyện vẫn rất lưu loát:

“Tui ở phòng ngủ nghe thấy tiếng tách vỡ bên phòng anh, hơi lo lắng, nên muốn tới hỏi thăm xem. Nhưng gọi tên anh mãi mà anh vẫn không trả lời, tui sợ có chuyện, nên mở cửa ra, kết quả nhìn thấy anh té xỉu dưới đất.”

Vừa nói chuyện, cậu vừa liếc trộm lưng Thích Trường An —— xong rồi xong rồi, ban nãy mới vỗ mấy cái mà vỗ người ta tỉnh luôn, vậy… lưng liệu có bị vỗ sưng không nhỉ?

Càng nghĩ càng chột dạ!

Tầm mắt Thích Trường An vẫn hơi mơ hồ, nên không chú ý tới động tác nhỏ của Từ Lạc Dương, anh chậm rãi giải thích:

“Lúc đó dạ dày bỗng dưng rất đau, tôi định uống thuốc, nhưng không ngờ vừa mới lấy viên thuốc ra, trước mắt đã biến thành màu đen mà ngất xỉu.”

Từ Lạc Dương vừa nghe vừa gật đầu, trong lòng cũng lẩm bẩm —— đây chẳng lẽ là đang bắt nạt tui thiếu hiểu biết hở? Ai đau dạ dày mà sốt cao tới 40 độ, rồi còn hôn mê bất tỉnh nữa? Bực quá nha!

Nhưng ngẫm lại thì cậu có thể hiểu, dù sao thì thân phận yêu quái nhất thiết phải giữ bí mật, chắc chắn không thể ăn ngay nói thật được, để ngụy trang cho mình, việc nói dối có lẽ cũng chẳng dễ chịu gì, thế là Từ Lạc Dương rất nhanh đã đưa ra quyết định ở trong lòng, tha thứ cho hành vi sơ suất lúc nãy của Thích Trường An.

Đang muốn hỏi Thích Trường An đã cảm thấy tốt hơn chút nào chưa, Từ Lạc Dương đã nhìn thấy đối phương vén chăn mỏng lên, định xuống giường.

“Đợi chút! Anh cần cái gì thì để tui lấy giúp anh, anh sốt cao vẫn chưa hạ đó được không!”

Từ Lạc Dương sợ hết hồn, vô cùng muốn đem đối phương ném lại lên giường, cậu thật sự bị ám ảnh tâm lý với việc Thích Trường An bất tỉnh nhân sự ngã trên mặt đất.

Là yêu quái cũng không thể tùy hứng như vậy nha!

“Tôi muốn đi tắm.”

Bởi vì thân thể không thoải mái, trong lòng Thích Trường An cảm thấy hơi không an toàn, song thấy Từ Lạc Dương giơ tay chắn trước mặt mình, anh hơi bất đắc dĩ, nhưng đúng là vẫn ngồi yên không cử động nữa.

“Tắm?”

Cái này hình như thật sự không có cách nào làm giúp được, huống hồ đối phương còn là nhân sĩ có thâm niên khiết phích, chắc là không chịu được việc cả người đổ mồ hôi, suy nghĩ một lát, Từ Lạc Dương rụt tay về, nhưng vẫn không yên tâm:

“Vậy anh cẩn thận một chút, đừng có té xỉu trong phòng tắm đó.”

Thích Trường An gật đầu, từ bên giường đứng lên, động tác hơi vội vàng, không ngờ một giây sau cơ thể liền không giữ được thăng bằng.

Phát hiện người bỗng nhiên ngã về phía mình, Từ Lạc Dương dùng tốc độ phản ứng 100% duỗi hai tay ra đỡ lấy Thích Trường An. Nhiệt độ cơ thể của đối phương rất cao, ôm lấy giống như đang ôm một miếng than củi cỡ lớn.

G! Đậu móa, vậy nên bản thể của Thích Trường An… chẳng nhẽ lại là than củi hả? Cái loại cứ cháy hừng hực ấy?

Vội vàng vứt ý nghĩ lộn xộn của mình qua một bên, Từ Lạc Dương lo lắng:

“Anh… có khỏe không? Tui đoán có lẽ không khỏe lắm, không đúng, trước tiên tui nên hỏi, anh có nghe được lời tui nói không?”

Lúc này, trước mắt Thích Trường An biến thành màu đen, tai phải không nghe thấy bất cứ âm thanh gì, cảm giác chóng mặt cực kỳ mãnh liệt, gần như nói không ra lời. Hai tay khoác lên trên cánh tay Từ Lạc Dương, anh cố gắng giữ cơ thể thăng bằng, đồng thời cố kiềm chế sức lực của mình, để không túm đau đối phương.

Mỗi khi đến thời điểm như thế này, tâm trạng tiêu cực trong lòng anh sẽ lan tràn ra —— anh căm ghét thân thể rách nát của chính mình, đã cố gắng chạy chữa bồi bổ, nhưng vẫn rách nát như cũ.

Khó khăn gật đầu coi như trả lời, hơi thở nóng rực của Thích Trường An rơi vào trên vai đối phương, xoang mũi ngửi được một mùi hương dần dần quen thuộc.

Anh hơi phân tâm nghĩ, không biết là bắt đầu từ ngày nào, quần áo của hai người cũng dần dần giặt chung với nhau, dùng bột giặt giống nhau, có hương bưởi xanh nhàn nhạt, mùi hình như là do Từ Lạc Dương lưỡng lự cả buổi mới chọn được, vô cùng tươi mát.

Thật sự rất dễ chịu.

Từ Lạc Dương vẫn luôn kiên trì tập gym, dùng bản thân làm gậy hình người đỡ Thích Trường An một lúc hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng cậu sợ đối phương lại bất tỉnh, nên vội vàng nói:

“Hay là tui dìu anh nằm xuống lại nhé?”

Tầm mắt đã trở nên rõ ràng, Thích Trường An chậm rãi đứng thẳng người:

“Không sao, ban nãy đứng dậy gấp quá, nên hơi choáng.”

Nhưng thấy sự lo lắng trong đôi mắt đơn thuần của Từ Lạc Dương, Thích Trường An vẫn nhượng bộ:

“Tôi đi tắm một cái, tắm xong sẽ lập tức nằm lại, được không?”

Từ Lạc Dương không yên tâm, luôn cảm thấy Thích Trường An rất có khả năng tắm rồi nằm luôn trong phòng tắm, nên dứt khoát đi theo như cái đuôi nhỏ, cửa phòng tắm bị đóng lại, cậu đứng dựa vào tường cạnh cửa, vừa lắng nghe động tĩnh ở bên trong, vừa lướt weibo.

“Cuộc chiến” trên weibo cũng gần chấm dứt.

Rạng sáng hơn 1h, trợ lý của Vân Thư phát một văn bản thật dài, trực tiếp làm rõ Vân Thư và Trịnh Đông – quản lý của Từ Lạc Dương có thù cũ, vì tạo scandal để hot lại, nên nhắm vào Từ Lạc Dương. Để tiến hành kế hoạch, đã tìm một người có thân hình gần giống như Từ Lạc Dương đóng giả cậu, rồi cho paparazi chụp được mấy bức ảnh gọi là “hẹn hò” và “ngủ qua đêm trong nhà”, sau đó lại vung tiền mua hotsearch và thông báo. Thậm chí còn chuẩn bị sẵn cho phần sau – ảnh nóng chỉ lộ một phần dáng người của bên nam.

Sau khi văn bản này được phát ra, tiếp đó lại tung ghi chép tán gẫu của Vân Thư và người đóng giả Từ Lạc Dương, bao gồm thời gian địa điểm chụp ảnh và đồ mặc để đóng giả.

Cái búa này vừa giáng xuống, một đám quần chúng ăn dưa đều kinh ngạc, fan của Từ Lạc Dương thì lại càng trực tiếp nổi giận, nhao nhao xắn tay áo, sức chiến đấu tăng mạnh.

Còn chưa tới mười phút, Vân Thư đã tự mình ra trận, tức đến nổ phổi mà mắng trợ lý không có lương tâm, rồi kết luận đối phương đã nhận tiền của Trịnh Đông, tin tức thả ra đều là đổ giả. Nhưng dư luận đã hoàn toàn nghiêng về một phía, người qua đường ăn dưa ào ào khuyên Vân Thư nên dừng lại đi, thì phong thái xuống khỏi sân khấu còn có thể hơi vẻ vang một chút.

Từ Lạc Dương xem xong vở tuồng lớn thì thoát khỏi weibo, nhớ tới bức ảnh nóng giả tiết lộ trong văn bản đó, cậu đã hiểu vì sao Trịnh Đông nhất định phải diss Vân Thư cho không ngoi lên được. Suy nghĩ một lát, cậu “bùm bùm” gửi tin nhắn cho Trịnh Đông:

“Bảo đao của anh Trịnh em chưa già, gừng càng già càng cay!”

Lập tức nhận được tin nhắn chỉ có một chữ của đối phương ——

“Lăn”.

Tâm tình rất tốt mà tắt màn hình điện thoại, Từ Lạc Dương nhân tiện liếc nhìn thời gian, phát hiện đã mười phút trôi qua, trong lòng cậu lung lay, giơ tay gõ gõ cửa phòng tắm, rất nhanh đã nghe thấy giọng Thích Trường An vang lên từ bên trong:

“Vẫn chưa ngất đâu.”

“Được, có gì thì gọi tui nha, tui đang đứng ở cửa chứ chưa đi đâu.”

Tiếp đó, Từ Lạc Dương nắm bắt thời gian cứ năm phút lại hỏi một lần, giống như đang đọc ám hiệu vậy. Lần thứ năm cậu hỏi, Thích Trường An cuối cùng cũng mở cửa đi ra. Nửa người dưới anh quấn khăn tắm —— chính là cái mà Từ Lạc Dương mua cho đủ số lượng ấy, còn phía trên thì chẳng mặc gì cả, giọt nước vẫn chưa lau khô dọc theo l*иg ngực chảy xuống, chảy qua cơ bụng căng đầy, cuối cùng đi vào mép khăn tắm.

Từ Lạc Dương dùng ánh mắt thưởng thức nghệ thuật và cái đẹp nhìn thêm mấy lần, sau đó nhanh chóng đi lấy đồ ngủ qua, hai ba phát mặc vào cho đối phương:

“Anh còn đang sốt đó! Có thể có chút ý thức tự giác của người bệnh không hả?”

Khóe môi trắng bệch hiện lên nụ cười, Thích Trường An bí mật hưởng thụ sự quan tâm và chăm sóc của đối phương, hết sức phối hợp mà cài lại nút áo ngủ. Hai người đứng rất gần nhau, Từ Lạc Dương cảm thấy hơi là lạ, đang theo bản năng muốn lùi về phía sau một chút, liền nghe thấy Thích Trường An nói: “Mùi sữa tắm rất dễ chịu.”

Có lẽ vì được nhắc đến, nên bản năng cảm quan được huy động, Từ Lạc Dương dần dần cảm nhận được một cách rõ ràng hơi nước nóng ướt trên người đối phương, mùi cây mộc hương nhàn nhạt quấn quýt, như một tấm lưới gió thổi không lọt, từng chút từng chút bao bọc cậu lại.

Cuối cùng vẫn là Thích Trường An chủ động lùi về phía sau một bước:

“Đầu tôi vẫn hơi choáng, có thể dìu tôi một chút được không?”

Từ Lạc Dương đột nhiên lấy lại tinh thần, vội vàng giơ tay lên.

*****

Sáng hôm sau, Thích Trường An vẫn thức dậy đúng giờ, đầu vẫn hơi nằng nặng, còn hơi sốt nhẹ, tứ chi nhức mỏi, phần da mẫn cảm trên tay phải nổi lên cơn đau nhè nhẹ như kim châm. Anh thay quần áo xong ra khỏi phòng ngủ, thì nhìn thấy Từ Lạc Dương đang đứng trong phòng bếp, vừa ngâm nga hát vừa làm việc.

Chậm rãi dựa vào vách tường, cảm giác buồn bực trong lòng Thích Trường An dần dần tiêu tan, anh khép hờ mắt, bên tai là tiếng ngâm nga dịu dàng, ngoài cửa sổ là ánh nắng ban mai rực rỡ.

Trong phút chốc, toàn bộ thể xác và tinh thần đều thả lỏng.

Từ Lạc Dương rất nhạy cảm với ống kính và ánh mắt của người khác, nên luôn cảm thấy có người đang nhìn cậu, quay đầu nhìn lại, quả nhiên, Thích Trường An đang đứng dựa vào tường, giống như đang ngủ gà ngủ gật, thế là cậu hỏi thăm:

“Chào buổi sáng! Anh có cảm thấy khỏe hơn chút nào không?”

Cậu còn theo thói quen mà lắc lắc tay phải, nhưng lúc này trong tay cậu đang cầm một con dao làm bếp, mặt dao phản quang, rất lóa mắt, không giống đang chào buổi sáng, mà giống đang hỏi “Làm thịt anh nhé?” hơn.

Đứng thẳng người lại, Thích Trường An đi tới, trong mắt tự nhiên lại mang theo ý cười:

“Khỏe hơn nhiều rồi, cậu đang làm gì vậy?”

“Món sở trường thứ ba của tui, cà chua dầm đường!”

(Hai món trước là cà chua xào trứng và canh trứng cà chua =))


Từ Lạc Dương khoe cà chua vừa cắt xong, rồi lại mở hũ đường ra:

“Sau khi anh sốt cao ăn chút đồ thanh đạm thì tốt hơn, trong tủ lạnh vừa vặn còn lại ba quả cà chua, nên tui lấy ra dùng luôn.”

Nhìn thấy lại là cà chua, Thích Trường An nhíu mày:

“Cậu rất thích cà chua hả?”

Tay cầm nắp dừng lại một lát, Từ Lạc Dương lại giống như không xảy ra chuyện gì mà để hũ đường về lại chỗ cũ:

“Người nhà tui rất thích ăn cà chua, đặc biệt là mẹ tui.”

Cậu mỉm cười:

“Hình như tui chưa từng nhắc đến nhỉ? Ba tui là đạo diễn, mẹ tui là biên kịch, đều là kiểu linh cảm vừa tới thì sẽ hoàn toàn không thèm để ý đến tui. Nhưng mẹ tui vẫn luôn lo lắng tui sẽ vì việc bà ấy bận rộn, mà cảm thấy mình không phải là con đẻ, tiếp đó sẽ rời nhà trốn đi. Vậy nên mỗi lần trước khi vội vàng đi viết bản thảo, bà ấy đều sẽ bận bịu tùy tiện làm cái gì đó cho tui ăn, mà hay làm nhất chính là cà chua dầm đường.”

Thích Trường An nhận lấy đũa Từ Lạc Dương đưa tới, gắp một miếng bỏ vào miệng, vị chua ngọt trong nháy mắt bao lấy thần kinh vị giác. Thấy đôi mắt Từ Lạc Dương hồi hộp nhìn mình, anh cố ý đợi lâu một chút rồi mới nói:

“Ngon lắm.”

Từ Lạc Dương hoan hô một tiếng, tự mình nếm thử, rồi thỏa mãn nheo mắt lại:

“Lúc tui ở đồn cảnh sát về, sẽ mua thêm mấy quả nữa!”

“Ừm, được.”

Ăn xong bữa sáng, Từ Lạc Dương liền hùng hùng hổ hổ chạy tới đồn cảnh sát báo cáo, Thích Trường An gọi điện thoại cho Trang sư phụ xin nghỉ, ở trong nhà xem kịch bản.

Mười giờ, chuông cửa vang lên.

Mở cửa để cho quản lý của mình là Lương Khưu đi vào, Thích Trường An suy nghĩ một lát rồi còn dặn dò một câu:

“Nhớ cởi giày, sáng sớm Lạc Dương vừa lau nhà.”

Nói xong, Thích Trường An ngồi lại trên ghế sô pha, tiếp tục xem kịch bản.

Lương Khưu mặc một thân âu phục thoải mái, mang mắt kính gọng vàng, mắt một mí, nhìn rất giống thư sinh. Anh ta để một cái túi màu trắng tinh lên bàn trà:

“Thích thiếu gia, đây là thuốc của cậu.”

Thích Trường An chẳng thèm nhấc mí mắt, chỉ gật đầu nói:

“Đi chuyến này vất vả rồi.”

Dáng dấp của anh bây giờ, nhìn lạnh nhạt hơn lúc ở cùng Từ Lạc Dương rất nhiều, đuôi mắt lộ ra vẻ sắc bén rõ rệt.

“Nên đi mà.”

Lương Khưu ngồi xuống một bên ghế sô pha, vẻ mặt cung kính:

“Đại thiếu gia rất lo lắng cho tình hình sức khỏe của cậu, bảo cậu sắp tới đây phải về Montreal làm kiểm tra sức khỏe.”

Không trả lời vấn đề này, nhưng giọng điệu Thích Trường An hòa hoãn hơn một chút:

“Anh cả gần đây có khỏe không?”

“Đại thiếu gia rất khỏe, nhưng vẫn luôn lo lắng cho cậu.”

Tầm mắt đặt trên kịch bản, nhưng một chữ cũng chẳng đọc vào, Thích Trường An im lặng một lát rồi nói:

“Anh giúp tôi nói lại với anh ấy rằng, tôi sẽ ở lại Trung Quốc thêm một thời gian ngắn nữa.”

“Vậy việc kiểm tra ——”

“Mấy ngày nữa tôi phải tới California một chuyến, quay thêm cảnh, tiện thể sẽ trở về.”

Lương Khưu thở phào nhẹ nhõm:

“Vâng, tôi sẽ nói lại với đại thiếu gia.”

Nhưng mà một hơi này anh còn chưa thở xong, đã nghe thấy Thích Trường An nói tiếp:

“Tối qua tôi lên cơn đau dạ dày, còn sốt nữa, gần 40 độ, trực tiếp mất ý thức luôn. Sau khi tỉnh lại mắt phải nhìn đồ vật hơi mờ, tai phải thì trong khoảng mười phút hoàn toàn không thể nghe thấy âm thanh gì, bảo bác sĩ trong nhà lúc thiết lập những mục cần kiểm tra thì chú trọng một chút.”

Lương Khưu cả kinh:

“Mắt và tai cậu… không phải đã chữa khỏi rồi ư?”

Vừa dứt lời, liền nhìn thấy Thích Trường An liếc mắt nhìn anh, nên theo bản năng mà im miệng.

Chuông điện thoại vang lên, Thích Trường An bắt máy:

“Lạc Dương?”

Trong ống nghe truyền đến giọng nói vui vẻ của Từ Lạc Dương:

“Tui hỏi thăm bảo vệ của đồn cảnh sát được một tiệm cháo, nghe nói vị rất ngon luôn đó, buổi trưa gọi về ăn cùng anh nhé, thế nào?”

“Được, tôi muốn ăn ——”

“Biết rồi biết rồi, vua kén ăn! Không thích cháo đậu đỏ đậu đen đậu xanh đậu nành, không thích đậu phộng hạt sen, không thêm đường, không ăn trứng muối, không thích hải sản tươi không thích cá, không thích củ cải, không muốn đóng gói hộp đồ ăn bằng giấy.”

Từ Lạc Dương nhỏ giọng diss,

“Kén chọn như thế, sao anh vẫn chưa lên trời vậy?”

Thích Trường An chỉ cười:

“Cảm ơn, vậy buổi trưa tôi đợi cậu về.”

Lương Khưu ở bên cạnh nhìn, đã hơi ngồi không yên —— đại thiếu gia, em trai cậu chắc chắn đã bị đánh tráo rồi! Người vừa kiên nhẫn vừa ôn nhu còn đang mỉm cười trước mặt tôi đây nhất định là đồ giả!

============

Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:

Thôi bỏ đi, đối với yêu quái kén ăn cũng phải có sự quan tâm! Cơ mà, bản thể liệu có thể… là than củi thật không nhỉ??