Chương 42: Viên kẹo thứ bốn mươi hai

Từ Lạc Dương nằm ngửa trên sân khấu, chắc là vì tiêu hao quá nhiều thể lực, cả người cảm giác nhức mỏi mệt nhoài. Cậu dứt khoát gập một chân lại, nằm luôn chứ không đứng dậy nữa, cậu để micro đến bên môi, thở hổn hển, nhưng giọng nói vẫn trong trẻo như trước:

“Thích không?”

Trường An, anh thích không ——

Thích bài hát này không? Thích em không?

Nghe thấy tiếng hoan hô bùng nổ dưới khán đài, Từ Lạc Dương mỉm cười, tóc rối trên trán đã bị mồ hôi thấm ướt, cậu tiện tay vuốt vuốt mấy cái, sau đó thử lại lần nữa, kết quả vẫn không thể nào ngồi dậy được. Giọng cậu hơi phiền não:

“Xong rồi, hình như tui không còn sức lực nữa rồi.”

Dừng lại mấy giây, Từ Lạc Dương lại nói tiếp:

“Muốn hôn hôn ôm ôm nâng cao cao mới có thể dậy được.”

Tiếng gào thét giống như muốn làm sụp luôn sân khấu vậy.

Dây dưa thêm mấy giây nữa, Từ Lạc Dương mới một tay chống lấy thân thể ngồi dậy, cậu ngồi rất tùy ý, hai chân đều hơi gập lại, thở dài:

“Tui thật sự thật sự hát không nổi nữa, cần phải nghỉ ngơi một lát mới được.”

Nói xong, cậu lại cắn ống hút uống hơn phân nửa chai nước, nhưng tầm mắt vẫn không dám nhìn về phía Thích Trường An.

Cậu sợ rồi. Lúc trước high bao nhiêu thì giờ sợ bấy nhiêu.

Sau khi tỉnh táo lại, Từ Lạc Dương mới nhận ra ban nãy mình dũng cảm biết bao nhiêu. Nhưng lúc đó nhìn thấy Thích Trường An đã nói không về được đột nhiên xuất hiện, còn ngồi ở chỗ trống đó, trong lòng Từ Lạc Dương phút chốc bị niềm vui lấp đầy, bao nhiêu tình cảm rối loạn đều dâng trào, hoàn toàn không đè ép xuống được. Cậu nghĩ mình chỉ hát, chứ không vọt xuống khán đài này nọ là đã vô cùng xuất sắc rồi!

Chỉ là không biết Thích Trường An có nghe ra không —— bây giờ Từ Lạc Dương vô cùng xoắn xuýt, vừa hy vọng Thích Trường An hiểu được tâm ý của mình, vừa hy vọng anh không hiểu. Cơ mà, nếu thật sự phải giải thích, hoàn toàn có thể nói là hát cho fan của mình và người yêu nhạc nghe, nói vậy cũng xuôi…

“Vừa nãy chắc mọi người cũng mệt rồi, vậy chúng ta cùng nghỉ ngơi mấy phút nhé.”

Từ Lạc Dương hai tay nắm chặt micro, dưới ánh đèn, nụ cười của cậu có chút xấu hổ:

“Trước khi hát, đột nhiên lại bật ra được linh cảm, trong đầu có nghĩ ra một đoạn giai điệu, tui thử ngâm nga cho mọi người nghe chút nhé.”

Theo giọng nói của cậu, toàn sân khấu yên tĩnh lại, ánh đèn sân khấu cũng trở nên cực kỳ nhu hòa, từ trên đỉnh đầu cậu đổ xuống, khoảnh khắc này, cậu chính là trung tâm của ánh đèn sân khấu.

Từ Lạc Dương vừa nhẹ nhàng ngâm nga giai điệu du dương, vừa nhớ lại khoảnh khắc nhìn thấy Thích Trường An lúc trước. Ngày 1 tháng 3 đến ngày 22 tháng 3, anh hình như lại gầy đi một chút, làn da cũng nhợt nhạt hơn, không biết có phải vì lịch trình quá chặt hay không. Đợi lát nữa kết thúc, nhất định phải dẫn anh đi ăn đồ ngon để bồi bổ mới được, nếu không nhìn sẽ rất đau lòng!

Trước đây vẫn luôn không nhận ra, giây phút này khi nhìn thấy Thích Trường An, Từ Lạc Dương mới phát hiện, rốt cục mình nhớ anh biết bao nhiêu.

Nghĩ đi nghĩ lại, Từ Lạc Dương lại không cầm lòng nổi mà nở nụ cười, cậu dừng lại, nói tiếp:

“Bài hát này tạm thời tên là《Nhớ nhung》, sau khi về nhà tui sẽ thử xem có thể viết xong không, nếu như thành công, sẽ viết lời, không chừng sẽ thành ca khúc chủ đề trong full album tiếp theo của tui đó.”

Nói xong, cậu đứng lên, không ngờ đột nhiên xuất hiện cảm giác chóng mặt khiến thân hình cậu lung lay một chút, Từ Lạc Dương vội vàng dựa vào tư thế này, quay người đi về phía sô pha, mới che giấu được. Mượn động tác lau mồ hôi sờ sờ trán của mình, Từ Lạc Dương hơi không xác định —— hình như sốt rồi?

Thế là một tiếng sau đó, Từ Lạc Dương không chạy nữa, mà ngồi yên trên sô pha lông thiên nga, lựa chọn làm một mỹ nam an tĩnh, ngay cả hai bài hát lúc sau, cũng đều chọn nhạc trữ tình để hát —— nếu như đang hát mà bỗng nhiên té xỉu, thì thật sự quá mất mặt.

Phân đoạn cuối cùng là “Bạn hỏi tôi trả lời”, trong một cái hộp bằng kính thật lớn, có chứa rất nhiều câu hỏi mà fan tới tham gia fanmeeting viết vào, Từ Lạc Dương sẽ chọn ngẫu nhiên hai mươi câu hỏi để trả lời.

“Chúng ta cùng xem câu hỏi thứ năm nào,”

Từ Lạc Dương mở cục giấy ra, đọc chữ viết ở trên đó lên:

“Lạc Dương tui thật sự thật sự rất thích cậu, cậu hát hay là đóng phim tui đều thích,”

Đọc đến đây, Từ Lạc Dương bật cười:

“Phía sau 400 chữ tất cả đều là khen tui 360 độ không góc chết, câu hỏi cuối cùng là, giờ rất phổ biến tiểu chó săn và cún con, xin hỏi Lạc Dương cảm thấy mình có thuộc về một trong hai loại hình này không, tui và chị em tốt của tui đã vì vấn đề này mà tranh cãi cả một tuần rồi.”

Một lần nữa gấp gọn cục giấy lại, cả khuôn mặt Từ Lạc Dương đều là ý cười:

“Tui sao có thể là hai loại hình bình thường này được! Loại sói xám lớn thì có thể hơi suy nghĩ một chút.”

Nói xong, còn giả vờ bắt chước tiếng sói tru ‘gừ gừ’.

Nhưng sau khi bắt chước xong thì lại hối hận, Trường An đang ngồi ở phía dưới, liệu có cảm thấy mình ngốc không nhỉ?

Lại rút tiếp một cục giấy ở trong hộp kính, Từ Lạc Dương vừa mở ra vừa nói chuyện:

“Mỗi lần rút giấy, đều rất lo ở bên trong sẽ có một số câu hỏi không trả lời được. Ví dụ như, hỏi tui có cảm thấy mình đẹp trai không nè, đẹp trai cỡ nào nè, có phải là kiểu đẹp trai nhất thế giới không nè.”

Tờ giấy mở ra, Từ Lạc Dương có chút không biết phải làm thế nào:

“Xin hãy đọc hết chữ ở phía dưới,”

cậu dừng lại một chút, rồi nghiêm túc đọc:

“Tiểu não phủ, đại tây kỷ, đại phi nang, tiểu phù nê…”

(Tiểu não phủ (小脑斧) đồng âm với ‘tiểu lão hổ’, đại tây kỷ (大西几) đồng âm với ‘đại sư tử’, đại phi nang (大灰狼) đồng âm với ‘đại hôi lang’ (sói xám lớn), tiểu phù nê (小扶泥) đồng âm với ‘tiểu hồ ly’, mấy cái này đều là kiểu đọc để bán manh như con nít)

Đọc đọc, Từ Lạc Dương cuối cùng cũng nhận ra mình đang đọc cái gì, trực tiếp cười ngã ra trên ghế sô pha.

Mười giờ tối, hát xong bài hát cuối cùng, Từ Lạc Dương đứng dậy, cúi chào khán đài thật sâu, giọng chân thành:

“Cảm ơn mọi người vì vẫn luôn ủng hộ tui, tui nhất định sẽ cố gắng trở nên giỏi hơn, lúc về hơi muộn, vậy nên xin hãy chú ý an toàn nhé…”

Đi xuống sân khấu, ánh đèn tối lại, Từ Lạc Dương xác định camera quay không tới, dây cung vẫn luôn kéo căng trong lòng đột ngột buông lỏng, cậu lảo đảo té xuống đất. Nhưng không xuất hiện đau đớn trong dự liệu, Từ Lạc Dương hoảng hốt nhận ra mình được người ta đỡ lấy kéo vào trong l*иg ngực. Trước mắt cậu biến thành màu đen, ánh sáng xung quanh lại quá mờ, nhưng không cần nhìn cậu cũng biết người đỡ được cậu là ai:

“Trường An…”

“Ừ, tôi đây.”

Thích Trường An ôm chặt đối phương, trước tiên giơ tay sờ thử trán cậu:

“Đứng vững được không?”

Giọng nói vừa lo lắng vừa dịu dàng.

Từ Lạc Dương chẳng còn sức lực để nói chuyện, chỉ gắng gượng trả lời một câu:

“Đứng không vững… Trường An anh ôm tui đi.”

Nói xong, đầu cậu tựa trên vai Thích Trường An, hoàn toàn mất đi ý thức.

Trực tiếp bế ngang người lên, vẻ mặt Thích Trường An lạnh lẽo, khí tức tỏa ra giống như muốn đóng băng luôn cả không khí ở xung quanh.

Trịnh Đông nhận ra tình hình bất thường chạy tới, theo bản năng dừng lại ở chỗ cách đó ba bước, anh lo lắng nói:

“Thích tiên sinh, Lạc Dương cậu ấy——”

Thích Trường An trầm giọng trả lời:

“Sốt rất cao, phải đưa cậu ấy tới bệnh viện, phiền anh dẫn đường.”

Nói xong, tay anh ôm chặt lấy Từ Lạc Dương.

Chiếc Aston Martin màu đen chạy nhanh như chớp lái tới bệnh viện, nửa giờ sau, Từ Lạc Dương nằm trên giường bệnh, mu bàn tay cắm kim tiêm, truyền nước biển.

Bác sĩ nói không có chuyện gì lớn, bị sốt là do khoảng thời gian gần đây quá mệt mỏi, hơn nữa phải khống chế cân nặng, ăn cũng không nhiều, buổi tối hát và nhảy tiêu hao quá nhiều thể lực, nên mới hôn mê bất tỉnh.

Trịnh Đông nhìn Từ Lạc Dương sắc mặt tái nhợt vẫn chưa tỉnh lại, trong lòng rất khó chịu. Một hai năm gần đây, Từ Lạc Dương đã không vì mệt nhọc quá độ mà nằm viện rồi. Anh lại nhớ tới sau khi Từ Lạc Dương quay xong bộ phim đầu tiên, có thể nói là chỉ cần một bước đã nổi tiếng, các loại tin tức chất thành núi. Khi đó Từ Lạc Dương mỗi ngày chỉ có thể ngủ bốn tiếng, thậm chí có lúc còn xuất hiện tình huống vừa treo kim vừa học thuộc lời thoại.

Thích Trường An ngồi một bên giường bệnh, không nói gì, hai mắt anh chăm chú nhìn Từ Lạc Dương nằm trên giường bệnh. Trịnh Đông nhẹ giọng nói:

“Tôi và Địch Tử còn phải xử lý mấy chuyện phía sau, Lạc Dương trông cậy vào Thích tiên sinh nhé.”

Thấy đối phương gật đầu, Trịnh Đông không nói thêm gì nữa, trực tiếp dẫn theo Lư Địch ra khỏi phòng bệnh.

Từ phòng bệnh đi ra, Lư Địch hơi do dự:

“Em không muốn đi, em muốn ở lại chăm sóc anh Từ.”

Trịnh Đông lườm cậu một cái:

“Anh hỏi chú nhé, lát nữa anh Từ của cậu tỉnh lại, mở mắt ra muốn nhìn thấy Thích Trường An, hay là muốn nhìn thấy chú?”

“…”

Đáp án chính xác quá tổn thương người, Lư Địch tỏ vẻ từ chối trả lời.

Chuyển đề tài, Trịnh Đông lại hơi đau đầu:

“Nhưng mà cái tên tiểu tử thúi Từ Lạc Dương này, vậy mà cũng không thèm nói cho anh biết một tiếng, không khoa học nha, từ lúc nào mà nó lại ngộ ra được phương thức thổ lộ cao thâm như vậy chứ?”

“Hả?”

Lư Địch mờ mịt:

“Anh Từ thổ lộ lúc nào?”

“…”

Vỗ vỗ vai Lư Địch, Trịnh Đông cả buổi mới nói ra được một câu:

“Địch Tử, chú như thế này thật sự sẽ FA thêm 500 năm nữa.”

Một bên khác, tiếng bước chân dần dần rời xa, trong phòng chỉ còn lại tiếng hoạt động của thiết bị chữa bệnh. Thích Trường An nhìn Từ Lạc Dương, ánh mắt cực kỳ chăm chú, giống như cả thế giới này cũng chỉ có một người trước mặt.

Một lúc lâu sau, anh từ từ đứng lên, sau đó cúi người nghiêng đầu, kề sát tai mình lên l*иg ngực Từ Lạc Dương.

Theo từng tiếng tim đập vang lên bên tai, Thích Trường An nhắm mắt lại, cơ bắp vẫn luôn kéo căng mới thả lỏng —— bởi vì căng thẳng quá lâu, ngay cả ngón tay cũng đang run rẩy.

Chẳng có ai biết, vào khoảnh khắc nhìn thấy Từ Lạc Dương mất đi ý thức trong l*иg ngực mình, Thích Trường An sợ hãi biết bao nhiêu.

Cẩn thận dịch lại góc chăn cho Từ Lạc Dương, Thích Trường An không dám giơ tay chạm vào đối phương, anh lo cậu giống như ngọc lưu ly, vừa đυ.ng vào sẽ vỡ nát. Nhưng bất an trong lòng anh lại giống như cỏ dại, không ngừng lan ra, khiến anh chẳng có sức lực để chống đỡ.

Do dự mười mấy giây, Thích Trường An mới kê tay mình dưới tay đang truyền nước của Từ Lạc Dương, cẩn thận từng li từng tí, sợ cậu sẽ bị đau.

Dưới ánh đèn lờ mờ của phòng bệnh, Từ Lạc Dương đã hoàn toàn mất đi vẻ tràn trề sức sống ở trên sân khấu lúc trước, mặt cậu trắng đến mức chẳng có chút huyết sắc, nhưng hai gò má lại đỏ ửng một cách bất thường.

Thích Trường An từ từ nhớ lại, trước đó anh ngồi rất gần sân khấu, vậy nên vừa bắt đầu đã nhạy bén nhận ra, Từ Lạc Dương hơi bất thường —— sau khi ngồi dậy khỏi sân khấu, Từ Lạc Dương vẫn không dám làm tiếp những động tác hơi mạnh mẽ, ngay cả bài hát cũng chọn những bài không yêu cầu cao về hơi thở để hát.

Lúc này, người đang mê man chợt nói mớ, Thích Trường An tiến lại gần một chút, mới nghe rõ, Từ Lạc Dương đang gọi tên anh.

Trái tim như bị móng vuốt sắc bén vụt qua, Thích Trường An trở tay nắm chặt năm ngón tay Từ Lạc Dương, giọng nói vừa kiềm chế vừa dịu dàng:

“Tôi đây, Náo Náo đừng lo, ngủ đi, tôi sẽ không rời đi.”

Lông mày hơi nhíu buông lỏng, Từ Lạc Dương dường như cuối cùng cũng yên tâm, ngay cả tiếng hít thở cũng nhẹ nhàng đi không ít.

Thích Trường An hôn nhẹ lên cái trán nóng hầm hập của Từ Lạc Dương, nhắm chặt mắt, che giấu tâm tình của mình.

Náo Náo ngốc của tôi.

Mãi đến tận rạng sáng, sau khi bình đầu tiên truyền xong, Từ Lạc Dương vẫn chưa hạ sốt. Cậu giống như vẫn luôn nằm mơ, ngủ không yên ổn chút nào. Mỗi lúc như vậy, Thích Trường An sẽ đến gần bên tai cậu, nhẹ giọng nói chuyện với cậu, có lúc còn sẽ ngâm nga một đoạn bài hát của chính Từ Lạc Dương. Phương pháp này rất có ích, chẳng bao lâu sau, Từ Lạc Dương lại ngủ thϊếp đi lần nữa.

Dùng tăm bông dính nước, thấm lên đôi môi khô khốc của Từ Lạc Dương, màn hình di động đang đặt trên kệ bỗng nhiên sáng lên, Thích Trường An đưa tay cầm lấy, phát hiện là Trịnh Đông gọi điện tới.

Sau khi bắt máy không bao lâu, ánh mắt Thích Trường An liền lạnh xuống.

“Lạc Dương ngày 14 có quay một show giải trí, 8h tối nay phát sóng. Show vẫn chưa kết thúc, đã có người post một bài văn, nói Từ Lạc Dương năm nhất vì vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, bị nhà trường đuổi học, nhiệt độ đã lên cao lắm rồi.”

Thích Trường An sợ đánh thức Từ Lạc Dương, nên giọng nói đè xuống rất thấp:

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Trịnh Đông không giấu diếm, chuyện này muốn điều tra thì rất dễ. Nếu như để Thích Trường An nghe được “chân tướng” rồi sinh ra hiểu lầm, còn không bằng anh trực tiếp nói ra sự thật.

“Lạc Dương dùng thành tích đứng nhất cả phần thi nghệ thuật lẫn văn hóa để vào học viện Điện ảnh, nhưng ba mẹ cậu ấy từng đắc tội với người khác, vậy nên sau khi Lạc Dương nhập học, người kia liền dùng đủ loại thủ đoạn gây áp lực cho nhà trường, cuối cùng vào tháng mười, người ta diễn một màn kịch, khai trừ học bạ của Lạc Dương.”

“Sau đó thì sao?”

Nghe thấy hàn ý trong giọng nói của Thích Trường An, Trịnh Đông nói tiếp:

“Sau đó Lạc Dương được bạn tốt của ba cậu ấy đưa ra nước ngoài học đại học, hai năm sau, người kia thất thế, Lạc Dương mới quay về từ nước ngoài, ký hợp đồng với tôi, bước vào showbiz.”

Trong giọng nói anh mang theo sự lo lắng:

“Tôi để ý sự kiện lần này có xu thế rất náo nhiệt, hơn nữa nhắm thẳng vào sự kiện đuổi học——”

“Anh lo là người trước kia hả?”

“Phải.”

Cái này cũng là

một trong những nguyên nhân anh liên hệ với Thích Trường An.

Ngón tay nhẹ nhàng vỗ về đầu ngón tay Từ Lạc Dương, trên mặt Thích Trường An chẳng có biểu cảm gì:

“Anh liên lạc với Lương Khưu, cứ nói là ý của tôi.”


Cúp điện thoại, điện thoại Thích Trường An hết pin, trực tiếp tắt máy. Anh do dự một lát, rồi cầm điện thoại Từ Lạc Dương lên —— mật mã khóa màn hình Từ Lạc Dương chưa bao giờ giấu anh.

Quả nhiên, sau khi mở weibo ra, chủ đề

“Từ Lạc Dương bị đuổi học”

đã hot, hơn nữa rõ ràng có người dẫn dắt dư luận. Có kẻ gọi là “bạn học” xuất hiện hé lộ, năm đó bởi vì Từ Lạc Dương là một tên bắt nạt học đường, bức tử một học sinh nữ bị trầm cảm, mới bị đuổi học. Sau đó có người ra mặt vạch trần cái gọi là “nội tình”, chỉ ra Từ Lạc Dương còn làm ra chuyện “khiến người ta khó có thể tưởng tượng và tha thứ”, mới có thể trực tiếp bị nhà trường đuổi học.

Trong một thời gian ngắn, mọi thứ đều náo động, giống như kẻ tham ăn tham gia vào một bữa thịnh yến vậy, vô số người đứng ở cái gọi là phe của người chính nghĩa, công kích chửi rủa, giống như chậm một giây thôi, là sẽ phản bội lại ánh sáng chói lọi của nhân tính.

Bấm số điện thoại của Lương Khưu, Thích Trường An nói:

“Tôi đây.”

Anh nhìn lỗ kim để lại trên mu bàn tay của Từ Lạc Dương, khẽ nói:

“Tôi muốn biết, ai là người đứng sau chuyện này.”

Rốt cuộc là ai muốn đẩy Từ Lạc Dương vào chỗ chết.

“Tôi hiểu rồi, Thích thiếu gia.”

Sau khi cúp điện thoại, Thích Trường An lại ấn vào weibo, phát hiện các mối quan hệ xã hội cũng đã có tác dụng nhất định, nhưng quan niệm “vào trước là chủ” luôn không dễ gì phá bỏ, nhìn tổng thể thì hiệu quả cũng quá nhỏ.

Thích Trường An vội vàng nghĩ cách, tiếp đó định lên tài khoản weibo của mình. Nhưng sau khi ấn vào màn hình mấy lần, anh chợt phát hiện, tài khoản weibo hiện tại không phải là “Từ Lạc Dương”, mà là một acc clone —— “Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo”.