- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Nghe Nói Mỗi Ngày Đều Phát Kẹo
- Chương 23: Viên kẹo thứ hai mươi ba
Nghe Nói Mỗi Ngày Đều Phát Kẹo
Chương 23: Viên kẹo thứ hai mươi ba
Trời sinh ư?
Từ Lạc Dương không nhịn được nhớ lại thứ mình nhìn thấy lúc nãy, cậu thầm nghĩ, chẳng lẽ đây cũng là ưu thế chủng tộc của yêu quái ư? Tiếc là Thích Trường An đã mặc áo ngủ lại rồi, nên chẳng thể tỉ mỉ quan sát thêm lần nữa —— không đúng, sao tui lại xuất hiện cái ý nghĩ hạn chế độ tuổi này chứ!
Cầm máy sấy tóc, Từ Lạc Dương định sấy thêm một lúc nữa, để thổi bay cái ý nghĩ càng ngày càng đen tối ra khỏi đầu.
Thích Trường An kiên nhẫn đợi Từ Lạc Dương sấy khô tóc, rồi giơ tay nhận lấy máy sấy cất đi. Nhìn tóc Từ Lạc Dương vẫn chưa được chỉnh lại gọn gàng, anh không khống chế được tay mình, vươn tới nhẹ nhàng vò mấy cái —— xúc cảm thật là tốt.
Từ Lạc Dương đợi đối phương vò xong, không nhịn được mà đỏ tai kháng nghị:
“Tóc của đàn ông không thể tùy tiện sờ đâu.”
“Vì sao?”
Thích Trường An vẻ mặt vui vẻ nhìn cậu.
“Vì… sẽ không cao được!”
Nói xong, Từ Lạc Dương bổ sung thêm một lý do:
“Sẽ không đẹp trai.”
“Đừng lo, giờ cậu đã rất đẹp trai rồi.”
Thích Trường An ngồi ở mép giường, đôi chân dài tách ra một cách rất tự nhiên, tư thế rất thả lỏng, anh hỏi Từ Lạc Dương:
“Cậu còn buồn ngủ không?”
Từ Lạc Dương cuộn chân ngồi trên tấm thảm ở bên giường, tỉ mỉ cảm nhận một chút:
“Hình như… giờ tui rất tỉnh táo?”
Chẳng lẽ sấy tóc cũng tiện thể thổi bay con sâu ngủ rồi ư?
“Vậy có muốn đối diễn một lát không? Không phải đạo diễn Trương nói, ngày mai định quay nhiều cảnh một chút để bù lại thời gian bị trì hoãn hôm nay sao?”
Anh muốn ở bên cạnh cậu nhiều thêm một chút.
Từ Lạc Dương không nghĩ nhiều, đồng ý nói:
“Ừm, được!”
Hai người đã hiểu rất rõ nội dung của kịch bản, chỉ cần tùy ý đọc một câu nào đó, thì đối phương sẽ biết ngay là cảnh nào.
Mười mấy phút sau, Thích Trường An đưa lưng về phía Từ Lạc Dương, tiếp tục đọc lời thoại:
“Mấy ngày nay mình phải đẩy nhanh tiến độ làm việc, nếu có việc gì thì cậu cứ tới phòng làm việc tìm mình, mình… đi trước đây.”
Giọng điệu hắn hơi phức tạp, đối mặt với người bạn thân mấy năm rồi không gặp, sự thay đổi của đối phương khiến hắn cảm thấy xa lạ, giọng nói hơi hồi hộp, còn hơi mất tự nhiên nữa.
Đọc xong lời thoại, đợi một lúc lâu, cũng chẳng nghe thấy Từ Lạc Dương đáp lời. Thích Trường An quay đầu lại, thì nhìn thấy Từ Lạc Dương đã dựa vào giường ngủ thϊếp đi rồi, cậu hít thở nhẹ nhàng, ngay cả không khí xung quanh cũng trở nên yên bình.
Anh tham lam ngắm Từ Lạc Dương. Cậu mặc một bộ đồ ngủ màu lam nhạt, tóc mới sấy khô hơi lộn xộn, trông trẻ ra mấy tuổi. Khấu bình an đeo trên cổ trượt ra khỏi cổ áo, lộ ra một góc.
Cứ nhìn say mê như vậy không biết qua bao lâu, Thích Trường An mới đứng dậy đi tới, khom lưng bế người kia lên, động tác của anh rất cẩn thận. Mí mắt Từ Lạc Dương giật giật, nhưng có lẽ quá buồn ngủ, khí tức trên người đối phương lại quá quen thuộc, nên cậu chỉ cọ cọ áo ngủ tơ tằm của Thích Trường An, rồi lại ngủ thϊếp đi.
Nhìn giường của mình, do dự mấy giây, Thích Trường An vẫn bế người tới căn phòng ngủ ở sát vách.
Đặt Từ Lạc Dương lên giường, giúp cậu đắp kín chăn, lúc Thích Trường An quay người đóng kỹ cửa sổ quay về, bèn nhìn thấy Từ Lạc Dương giống như có cảm ứng, ôm chặt heo nhỏ Peppa vào lòng, cuộn tròn người lại, vẻ mặt rất thỏa mãn.
Khoảnh khắc này, Thích Trường An nhận ra, hóa ra mình lại hâm mộ cái thứ đồ chơi bằng nhung này.
Ý thức được ý nghĩ này của mình, anh ngơ ngác đứng tại chỗ mấy giây, rồi mới giúp Từ Lạc Dương tắt đèn, quay về phòng mình.
Mà lúc này, ở phòng đối diện.
Lư Địch bưng một bát mỳ gói ngồi trước máy tính, hỏi Trịnh Đông:
“Anh Trịnh, blogger bên phía chúng ta không phải chưa làm gì hết sao? Sao độ hot lại tăng nhanh như vậy?”
Đoàn đội của bọn họ vẫn luôn giữ một vài tài khoản blogger mấy trăm vạn fan, chủ yếu là để đăng tin tức và hình ảnh liên quan đến Từ Lạc Dương, vào những lúc mấu chốt thì dẫn dắt chiều dư luận.
Trên tay Trịnh Đông bưng một ly cà phê đen, cũng cảm thấy đau đầu:
“Lúc đó chú cũng ở đó, rốt cục là xảy ra chuyện gì vậy?”
Để mì gói trong tay xuống, Lư Địch tỉ mỉ nhớ lại:
“Em dẫn anh Từ và Thích tiên sinh đến khu truyền thông phỏng vấn, tự nhiên có một bó hoa hồng đỏ từ trên trời rơi xuống, rơi rất chuẩn luôn, chắc là fan ở hai bên ném tới.”
Giọng điệu cậu hơi nghi ngờ:
“Sau đó, không biết cụ thể xảy ra chuyện gì, anh Từ bỗng dừng lại rồi xoay người, giơ tay bịt kín mắt Thích tiên sinh, tiếp đó nháy mắt với em.”
“Bọn họ đứng rất gần nhau hả?”
“Cực kỳ gần!”
Lư Địch rất chắc chắn, cậu khoa tay múa chân:
“Sắp dính vào nhau luôn ấy, anh Từ còn kéo cả tay Thích tiên sinh nữa! Nhưng Thích tiên sinh vẫn đứng ở chỗ cũ, đặc biệt phối hợp, chẳng phản kháng chút nào.”
Nhìn số lượng bình luận dài dằng dặc trên weibo, bản thân Trịnh Đông hơi nghi ngờ:
“Chẳng lẽ thật sự giống như fan suy đoán, có fan ném hoa hồng cho Thích Trường An, Từ Lạc Dương ghen, nên giơ tay bịt mắt Thích Trường An, không cho cậu ta nhìn, còn bảo chú nhanh đem hoa hồng đi chỗ khác ư?”
Lư Địch thuật lại lời đó trong đầu một lần, bưng mì ăn liền nghiêm túc gật đầu:
“Logic rất tuyệt vời!”
“Đúng là rất tuyệt.”
Trịnh Đông xoa ấn đường, giọng điệu ưu sầu:
“Xem ảnh và bình luận một chút cũng không có tí cảm giác không hài hòa nào, nếu cứ tiếp tục như thế nữa, sáng sớm mai, Lạc Dương ghen lại lên bảng hotsearch mất thôi.”
Mặc dù anh cảm thấy, Từ Lạc Dương hoàn toàn vẫn chưa có cái kỹ năng cao cấp như ghen này.
Nhận ra Trịnh Đông hơi không vui, Lư Địch không hiểu lắm:
“Không phải anh sợ anh Từ khoảng thời gian này sẽ không hot sao? Giờ sắp lên hotsearch, chúng ta còn không cần bỏ tiền ra mua, tốt mà.”
Nhìn ảnh fan chụp và gif trên màn hình, Trịnh Đông thở dài:
“Được fan quét lên hotsearch đúng là rất tốt, nhưng cứ hai ba ngày lại lên hotsearch với Thích Trường An, thì không tốt lắm.”
Nhớ lại tình trạng ở chung của Từ Lạc Dương và Thích Trường An, Trịnh Đông uống hết cà phê đen, ngón tay xoay xoay cái ly rỗng:
“Thôi bỏ đi, khó khăn lắm mới kết bạn được, cậu ta muốn cùng Thích Trường An đùa giỡn, thì cứ để bọn họ đùa giỡn đi.”
Dù sao Thích Trường An còn có thể giúp đỡ Từ Lạc Dương ở sau lưng nữa.
Sáng hôm sau, Từ Lạc Dương dậy trễ.
Cậu cắn bàn chải đánh răng mở cửa gỗ ra, thò đầu qua nhìn, quả nhiên, Thích Trường An đã mặc quần áo xong, đang tựa bên cửa sổ xem kịch bản.
Từ Lạc Dương cả miệng toàn bọt trắng, qua loa nói chuyện với Thích Trường An:
“Đợi tui năm phút nha!”
Nói xong, cậu chạy về mấy bước, rồi chợt nhớ ra gì đó, lại lùi tới cạnh cửa:
“Tui nhớ… tối qua hình như mình đang đối diễn?”
Thích Trường An gật đầu:
“Sau đó cậu mệt đến mức ngủ gà ngủ gật, nên quay về giường mình ngủ.”
Từ Lạc Dương cố gắng nhớ lại, ký ức tối qua trước khi ngủ hoàn toàn mơ hồ, chỉ nhớ tới lúc đối diễn với Thích Trường An thôi. Chẳng muốn nhớ nữa, cậu lại chạy về phòng vệ sinh, cấp tốc đánh răng rửa mặt thay quần áo, khẩn trương đến mức khiến cậu nhớ lại lúc đi học sắp bị trễ hồi trước.
Lúc vào thang máy, Từ Lạc Dương thả lỏng thở một hơi, rồi lại chân thành giải thích với Thích Trường An:
“Không phải tui cố ý dậy muộn, là heo nhỏ Peppa dùng mọi cách giữ tui lại.”
Thích Trường An trong mắt đầy ý cười nhìn cậu diễn trò.
Từ Lạc Dương làm vẻ mặt u buồn, mỗi một âm tiết đều đầy tình cảm:
“Tui sợ nó bị tổn thương, nên ngủ thêm một lát, bồi nó.”
Thu lại ý cười trong mắt, vẻ mặt Thích Trường An hơi mất mát:
“Vậy cậu không sợ tôi tổn thương sao?”
Hử? Từ Lạc Dương cẩn thận quan sát vẻ mặt Thích Trường An, nhưng mà kỹ năng diễn xuất của đối phương được điểm tối đa, cậu không phân biệt được, rốt cục anh buồn thật hay là giả vờ buồn, thế là cậu dò hỏi nói:
“Hay là… tui vù vù cho anh nhé?”
Thích Trường An vẫn chưa kịp hiểu “vù vù” có nghĩa là gì, đã nhìn thấy Từ Lạc Dương tiến lại gần, cong môi, thổi vào tim anh mấy cái. Sau đó ngẩng đầu mỉm cười với anh, mặt mày cong cong:
“Trái tim bị tổn thương của Thích tiên sinh, đã được tui chữa lành rồi!”
Nhìn Từ Lạc Dương, Thích Trường An ánh mắt sâu xa —— không, chưa chữa lành, mà tim còn đập loạn xạ nữa.
Hai người cùng đi vào studio, đạo diễn Trương đang ăn bánh bao, thấy người đến rồi, ông uống mấy ngụm hết bát sữa đậu nành, bỏ qua việc chào hỏi, mà trực tiếp bắt đầu quay phim luôn.
“Cảnh này, là Tần Triều bị tước mất chức vụ cảnh sát nhân dân, nên nản lòng thoái chí, quay về trấn nhỏ ở quê nhà. Quan hệ của cậu ta với người nhà không tốt, nên đành phải đi tìm bạn thân Hứa Trạm.
Hai người mấy năm rồi không gặp, rất lúng túng, với lại Hứa Trạm còn tự tay gϊếŧ người, nên đối mặt với người bạn chuộng chính nghĩa, lúc trước còn là một cảnh sát này, trong lòng hắn rất sợ hãi. Nhưng Hứa Trạm là một thợ mộc nghèo, trong căn nhà nhỏ, cũng chỉ có một cái giường, đành phải tạm ngủ chung với nhau.”
Nói xong, ông nhìn về phía Thích Trường An:
“Phải nằm cùng nhau, không sao chứ?”
Từ đầu đạo diễn Trương đã biết, Thích Trường An bài xích việc tiếp xúc tứ chi với người khác, đây cũng là một trong những nguyên nhân ông sắp xếp cho hai người sống chung với nhau ở trấn Tần Lí trong hai tháng.
“Nằm với Lạc Dương thì không sao.”
Đạo diễn Trương gật đầu:
“Vậy được, tôi không nói nhiều nữa, trước tiên các cậu quay một đoạn tìm cảm giác xem, tự do phát huy là được.”
Sức nóng của quạt thông gió làm cho trong phòng ngủ tràn ngập vài phần oi bức, Tần Triều lõa nửa người trên, trên cổ khoác khăn lông, xỏ đôi dép tông bằng nhựa, vừa lau mặt vừa từ cửa đi vào.
Hứa Trạm đang ngồi bên cạnh bàn dùng dao nhỏ khắc gỗ, động tác cực kỳ cẩn thận. Nghe tiếng bước chân, hắn khẽ hít thở sâu một hơi, rồi mới ngẩng đầu nhìn về người đàn ông cách hắn mấy bước chân:
“Cậu tắm xong rồi hả?”
“Tắm xong rồi.”
Tần Triều đứng phía sau hắn, chợt cúi đầu xuống:
“Cậu đang khắc cái gì vậy?”
Môi cậu ta cách vành tai Hứa Trạm rất gần, giọng hơi trầm.
“Không gì cả.”
Hứa Trạm trả lời theo bản năng. Nhưng hơi thở của đối phương quá có cảm giác tồn tại, hắn hơi mất tự nhiên mà dịch dịch người.
Tần Triều cũng không nhất định phải nhận được câu trả lời, cậu chẳng chút hứng thú đứng thẳng dậy, rồi ngồi lên trên giường, giọng điệu chậm rì rì:
“Mình ngủ bên trong hay cậu ngủ bên trong?”
Ngón tay Hứa Trạm cầm dao khắc, rủ mắt xuống:
“Tùy cậu.”
“Vậy được, mình ngủ bên ngoài đây. Trước kia lúc lên cấp ba, đến nhà cậu ngủ, cũng là mình ngủ bên ngoài, buổi tối lúc nào cậu cũng đá chăn.”
Nhắc tới chuyện cũ, bầu không khí giữa hai người cuối cùng cũng buông lỏng một chút.
Hứa Trạm thu dọn dao khắc và miếng gỗ chưa thành hình, tắt đèn, vắt qua người Tần Triều, cẩn thận mà nằm xuống.
Tần Triều tự nhiên kéo chăn mỏng trên người qua đắp lên cho hắn, tiếp đó nghiêng người sang, tay chống đầu, hỏi Hứa Trạm:
“Mấy năm qua cậu sống như thế nào?”
Rõ ràng là đang định tán gẫu, để loại bỏ chút cảm giác xa lạ.
“Học nghề, làm nghề mộc.”
Hứa Trạm không nhìn Tần Triều, giọng nói lạnh nhạt. Ánh sáng đèn đường từ ngoài cửa sổ hắt vào, có thể mơ hồ thấy rõ dáng dấp của đối phương.
Tần Triều biết tính hắn, nên cũng chẳng để tâm đến thái độ lạnh nhạt của hắn:
“Công việc này đúng là rất hợp với cậu, yên tĩnh, lại không cần giao tiếp với người khác.”
Nói xong, cậu bỗng nhiên cúi đầu, chóp mũi kề sát vào cổ Hứa Trạm ngửi ngửi, cười nói:
“Thảo nào trên người cậu có mùi gỗ.”
Từ Lạc Dương nói xong lời thoại, chợt nhìn thấy vẻ mặt Thích Trường An hơi thay đổi, tiếp đó cậu nghe Thích Trường An mở miệng nói:
“Đạo diễn Trương, xin dừng một chút, tôi quên lời rồi.”
Thích Trường An quên lời thoại ư? Người khác có lẽ không biết, nhưng Từ Lạc Dương thì rất rõ, Thích Trường An xem kịch bản, chỉ cần xem một lần là sẽ nhớ kỹ lời thoại. Bọn họ đối diễn lâu như vậy rồi, từ trước đến giờ cậu chưa bao giờ gặp trường hợp Thích Trường An quên lời thoại.
Mà lúc này, vẻ mặt Thích Trường An rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại dâng lên một trận hoảng loạn —— lúc Từ Lạc Dương cúi đầu đến gần, chóp mũi vừa nhẹ vừa ngứa chạm vào làn da mẫn cảm ở cổ anh, anh liền cứng.
=======
Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:
Đừng có sờ đầu tui… tui sẽ đỏ mặt đó QAQ
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Nghe Nói Mỗi Ngày Đều Phát Kẹo
- Chương 23: Viên kẹo thứ hai mươi ba