Chương 28

Chiến trường biên giới nằm ở rìa ngoài cùng của đĩa Ngân Hà, nơi giao nhau giữa Ngân Hà với vành đai bạc, cách trung tâm Ngân Hà khoảng năm mươi nghìn năm ánh sáng – đây từng là biên giới đầu tiên của Ngân Hà. Đây là tuyến phòng thủ đầu tiên trong ba tuyến biên giới mà Ngân Hà dựng lên để ngăn chặn sự xâm lấn của sinh vật từ những hành tinh khác trong ngoài Ngân Hà.

Nó đã thất thủ mười tám năm trước, bị Trùng tộc Serwail tấn công, trở thành khu vực chiến sự, và cho đến nay loài người vẫn chưa thể thu hồi.

Trùng tộc Serwail có hình thể rất mạnh mẽ, không giống như con người cần phải xây dựng cổng truyền tống và điều khiển phi thuyền bảo vệ cơ thể để có thể nhảy đến nơi khác, bọn họ có thể sử dụng sinh vật Leviathan của mình để trực tiếp mở ra hố sâu không gian, thực hiện những bước nhảy đường dài.

Hành tinh K-79 mà Ngu Trầm từng ở đã bị trùng tộc Leviathan tấn công sau khi biên giới đầu tiên thất thủ, dẫn đến một cuộc công kích thứ hai, toàn bộ hành tinh chịu thiệt hại nặng nề, những người sống sót vô cùng ít ỏi.

Nhiều hành tinh khác như K-79 cũng đã phải chịu cuộc tắm máu của trùng tộc Serwail.

Có biết bao người đã chết dưới tay trùng tộc Serwail, đâu chỉ có cư dân của K-79?

Ánh mắt Ngu Trầm bỗng nhiên âm trầm, anh trầm giọng đáp: "Chưa, Điện hạ. Hiện tại tôi vẫn chưa đến chiến trường biên giới."

"Vậy có nghĩa là sau này anh sẽ đi."

Alpha có mái tóc bạch kim nghe ra được ý trong lời nói của anh, quay người lại cất bước về phía Ngu Trầm: "Tôi cũng muốn đi."

"Tôi muốn lấy lại biên giới đầu tiên đã mất, còn mong muốn chinh phục vùng tinh hải rộng lớn bên ngoài Ngân Hà."

Ánh sáng huyền ảo và rực rỡ của hoàng hôn chiếu qua cửa sổ sát đất lớn, tựa như một lớp vàng vụn vỡ rơi xuống trên người thiếu niên, cậu biến tất cả lý tưởng vào một tiếng thở dài: "Nhưng tôi không thể đi."

Ngu Trầm nghe đến đây, cuối cùng không thể kìm được ánh mắt nhìn về phía Alpha điển trai đứng trước mặt mình.

Anh biết tại sao Vân Tầm Lam không thể đi được.

Có ba đường biên giới trong hệ Ngân Hà, để đến biên giới đầu tiên tức là chiến trường hiện tại, cần phải qua đường biên giới thứ ba và thứ hai, nhưng các cửa ngõ của hai đường biên giới này đều bị quân đội của các quốc gia trong Ngân Hà kiểm soát nghiêm ngặt, vì vậy về cơ bản, cách duy nhất để công dân bình thường hợp pháp đến chiến trường biên giới chỉ có một đó là nhập ngũ.

Nhưng ngay cả khi đã nhập ngũ trở thành binh sĩ, bạn cũng chưa chắc đã có thể đến chiến trường biên giới.

Dù sao thì tình hình chiến trường biên giới rất đặc biệt, đây là hàng phòng thủ quan trọng nhất của toàn nhân loại, những chiến sĩ ở đây phải đối mặt với dù là trùng tộc mạnh nhất cũng không được lùi bước. Nếu như bọn họ có tâm lý yếu đuối, trong chiến tranh mà bỏ chạy hay bị sụp đổ không kiểm soát, hậu quả nghiêm trọng mà bọn họ gây ra thì cực kỳ khó tưởng tượng và không thể gánh chịu – không ai quên rằng mười tám năm trước khi biên giới đầu tiên thất thủ, nguyên nhân chính là một vị sĩ quan tự ý hành động, bỏ vị trí trong lúc chiến đấu.

Vì vậy, bất kỳ một người lính nào muốn đến chiến trường biên giới, đầu tiên đều phải nộp bản điểm bài thi [Tâm lý học chiến đấu] với điểm số từ 60 trở lên.

Chẳng may, điểm số bài thi [Tâm lý học chiến đấu] của Vân Tầm Lam thậm chí còn chưa đạt 30 điểm…

Anh nghĩ rằng hoàng tử đã chuẩn bị lâu như vậy, chắc chắn sẽ nhanh chóng đi vào vấn đề chính để bàn về việc bổ túc.

Quả nhiên, thiếu noeen rất nhanh đã gọi anh một tiếng: "Thiếu tá Ngu Trầm."

Hoàng tử điện hạ hơi ngẩng mặt lên, nhìn chằm chằm vào mắt Ngu Trầm: "Tôi nhớ anh đã đạt điểm tuyệt đối trong môn [Tâm lý học chiến đấu], đây là một thành tích cực kỳ xuất sắc, ít nhất tôi phải thi bốn lần, cộng lại mới được nhiều điểm như vậy."

Khi nói, sắc mặt của cậu bình tĩnh, dường như không chút ngại ngùng khi nhắc đến thành tích tệ hại của mình.

"Thiếu tá Ngu Trầm tài năng xuất chúng, vượt trội hơn người, khiến người ta ngưỡng mộ."

Ngu Trầm thậm chí thấy đôi mắt của Alpha tóc bạch kim cong cong, đôi mắt vàng ánh lên nụ cười tựa như những viên kim cương bị Chúa trời làm vỡ, liên tục phản chiếu ánh sáng chói lóa: "Có lẽ ngài không biết, thật ra tất cả các cận vệ..."

Hoàng tử nghiêng đầu lại gần, giọng nói trầm thấp quyến rũ xuyên qua không khí được chiếu sáng bởi hoàng hôn truyền vào màng nhĩ của anh: "Tôi ngưỡng mộ anh nhất."

Ngu Trầm từ trước khi trở thành cận vệ của Vân Tầm Lam, đã biết hoàng tử của đế quốc Ngân Hà này mặc dù là một Alpha, nhưng gương mặt lại cực kỳ mỹ lệ.

Dường như thần linh đã dùng tất cả màu sắc để phác họa gương mặt ấy, mới tạo ra một khuôn mặt tràn đầy ý xuân, phong lưu tự nhiên, cho dù không cười cũng toát lên vẻ đa tình.

Người đời chỉ cần bị đôi mắt màu vàng ấy nhìn chằm chằm, sẽ nảy sinh ảo giác rằng mình đang được cậu yêu thương.

Ngu Trầm cũng có cùng một ảo giác khi bị cậu nhìn như vậy.

Trong lòng anh cũng hiểu rõ ràng: Ảo giác chính là ảo giác.

Nhưng trong khoảnh khắc bị Vân Tầm Lam nhìn, nhịp tim của anh vẫn không thể kiểm soát mà đập mạnh một nhịp.

Như thể nhịp ngừng lại ấy, là bởi vì trái tim anh đã bị Alpha này cướp mất một cách tạm thời, bị giam giữ trong đôi mắt màu vàng đó.

Ngu Trầm lại khép mắt lại, tránh ánh mắt của Vân Tầm Lam, trên mặt của anh không có biểu cảm gì, ánh mắt cũng không có chút thay đổi nào, chỉ có giọng nói trầm thấp hơn thiếu niên: "Cảm ơn Hoàng tử đã coi trọng."

Vừa dứt lời, hệ thống trong đầu Vân Tầm Lam lập tức kích động kêu lên: [Xin lỗi, vừa rồi là tôi nói to quá, hành động này của cậu thật sự rất tốt! Giai đoạn đầu đã tạo dựng cảm xúc tốt, giai đoạn sau lại dùng chính mình trái ngược để so sánh, khiến Ngu Trầm nổi bật hơn hẳn. Chắc chắn anh ta cảm nhận được sự yêu thích sâu sắc của cậu rồi đó.]

Vân Tầm Lam đã sống hai kiếp, tổng cộng hơn hai ngàn năm, nhưng vẫn là lần đầu tiên làm chuyện chủ động kết giao với người khác để trở thành bạn bè thân thiết.

Hơn nữa, trước đó trên mạng đã không thuận lợi với Ngu Trầm, lúc này cậu có chút không tự tin: [Thật sao? Tiểu Cư, chúng ta không lại hiểu nhầm ý của anh ta đó chứ?]

[Không thể nào? Cậu nghe giọng Ngu Trầm đã khàn đi rồi kìa, chắc chắn anh ta đang cố gắng kìm nén sự phấn khích khi được người khác coi trọng.] Hệ thống hỏi lại Vân Tầm Lam rồi còn tìm chứng cứ cho cậu, [Đừng nghi ngờ bản thân, chúng ta đúng rồi đấy, cậu hãy tiếp tục nói, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa cho tình bạn sắp hình thành của hai người, tăng nhiệt độ lên đi!]

[Được rồi.] Vân Tầm Lam trong đầu đáp lại hệ thống một tiếng.

Sau đó cậu khẽ hắng cổ họng, cố gắng khiến giọng nói của mình có sức thuyết phục hơn: "Có lẽ anh cũng không biết, lời thề của anh khiến tôi vô cùng xúc động."

Ngu Trầm: "..."

Ngu Trầm im lặng gần như câm nín.

Vân Tầm Lam không hề hay biết tiếp tục khen ngợi: "Vì vậy tôi nghĩ, tài năng như anh mà chỉ làm cận vệ cho tôi thật là đáng tiếc."

Ngu Trầm: "..."