Chương 26

Giọng nói của chàng trai tóc bạch kim, tuy hơi khàn nhưng rất có sức hút, thực sự rất dễ nghe, như thể lời nói nào dù khó nghe đến đâu nếu phát ra từ miệng cậu cũng sẽ ngân nga như bài thơ do người hát rong ngâm nga, nhưng các Alpha bên dưới lại có phần mơ hồ.

Lời thề?

Lời thề gì?

Dick với tư cách là chỉ huy do Thái tử Vân Tầm Quang chọn đương nhiên có bản lĩnh, nhanh chóng đoán ra câu trả lời: "Thưa điện hạ, "lời thề" mà ngừoi nói, có phải là câu trả lời của bọn họ khi trả lời câu hỏi cuối cùng của giám khảo trong phỏng vấn không?"

Vân Tầm Lam mỉm cười gật đầu.

Thật sự có thể coi là lời thề, Dick còn nhớ lúc đó có vài Alpha trả lời rất hùng hồn, chân thành, nghe mà làm cho mình vừa nhiệt huyết dâng trào vừa vui mừng kiêu ngạo.

Vì vậy, ông ta lập tức ra lệnh, muốn cho Tam điện hạ cũng tự hào về các chiến sĩ Alpha hàng đầu, trung thành và dũng cảm nhất của đế quốc Ngân Hà, bèn chỉ tên Ngu Trầm, người có điểm tổng khảo sát cao nhất: "Nhanh nói lại lời thề mà các cậu đã nói trong phỏng vấn, trước mặt điện hạ một lần nữa! Bắt đầu từ Ngu Trầm."

Ngu Trầm: "..."

Mặc dù Ngu Trầm không ngẩng đầu, nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt của Vân Tầm Lam rơi trên người mình, ánh nhìn như có thực chất, ánh mắt như chạm đến, khiến người ta không thể bỏ qua.

Trong ánh mắt đó anh nhớ lại cuộc đời mình như đèn kéo quân: Từ khi 18 tuổi vào học trường quân sự An Lạc Tư cho đến bây giờ là 27 tuổi, đã nhập ngũ gần mười năm, anh là binh sĩ, là quân nhân, anh nghĩ rằng tương lai mình sẽ chết trên chiến trường, nhưng không ngờ, cái chết do nhục muốn đội quần lại đến trước khi chết trên chiến trường.

Nếu thời gian có thể quay ngược lại, Ngu Trầm sẵn sàng quay lại cuộc phỏng vấn, sao chép lại từng câu từng chữ câu trả lời của Phó Viêm Hi, để dâng hiến mạng sống và sự trung thành tuyệt đối cùng sự phục tùng của mình cho Tam điện hạ.

Nhưng trong lòng Ngu Trầm dù có hối hận thế nào đi chăng nữa, hiện tại cũng chỉ có thể tuân theo mệnh lệnh, kiểm soát các cơ mặt của mình, để có thể giữ vẻ mặt không cảm xúc dưới ánh nhìn của Vân Tầm Lam, bình thản nói ra "lời thề" của mình:

"Tôi có thể biến bất cứ kẻ nào thành một con chó chỉ biết quỳ xuống cầu xin sự tha thứ."

Dick: "..."

Ngu Trầm vừa dứt lời, các Alpha khác có mặt cũng phải bắt đầu kiểm soát các cơ mặt của mình, ngăn không cho mình vì biểu cảm mà làm mất mặt trước Tam điện hạ.

Bọn họ không biết Ngu Trầm có thể tỏa sáng, rạng rỡ trong tương lai, mang lại ánh sáng và huy hoàng cho đế quốc hay không, bọn họ chỉ biết, hiện tại Ngu Trầm chắc chắn sẽ phát ra mùi thối, mang đến cho bản thân một khoảnh khắc đội quần chết chóc cực kỳ xấu hổ.

Dick cũng không nói nên lời.

Ông ta nhìn thấy Tam điện hạ rất vui, nhất thời quên mất rằng thành tích kiểm tra thực chiến của Ngu Trầm tuy cao nhất, nhưng câu trả lời của anh trong buổi phỏng vấn lại khác biệt với những người khác!

Câu trả lời của Ngu Trầm tính là lời thề gì chứ?

Nó có liên quan gì đến việc trung thành với đế quốc, trung thành với Tam điện hả?

Lúc này Ngu Trần cũng thầm hận mình không phải là người câm.

Đặc biệt là khi Alpha tóc bạch kim nghe xong lời của anh, lại dùng một giọng điệu ngạc nhiên và thán phục để bày tỏ lòng tin, anh càng muốn khâu mỏ của mình lại: "Thiếu tá Ngu Trầm, lời thề của anh thật đặc biệt, tôi tin rằng anh có thể làm được."

Ngu Trầm: "..."

Tôi cầu xin cậu đừng có tin.

Nếu để Ngu Trầm dùng hai từ để mô tả tình hình hiện tại, đó chính là: Hoảng hốt.

Nếu dùng bốn từ để mô tả, đó chính là: Cực kỳ hoảng hốt.

May mắn là tâm lý của anh đủ mạnh mẽ, nếu là người khác, Ngu Trầm cũng không biết bọn họ sẽ phải làm thế nào để vượt qua tình cảnh dày vò này.

Cuối cùng, Tam điện hạ sau khi nghe xong lời thề của tất cả các Alpha, phất tay ra hiệu cho họ lui xuống.

Ngu Trầm lại cảm thấy mọi chuyện chưa kết thúc.

Anh vừa nắm chặt viên đá ngọc bích nhỏ, ấn vào vành tai, dùng nó làm khuyên tai, vừa chờ đợi Vân Tầm Lam triệu kiến mình lần nữa - để học bổ túc.

Quả nhiên, bọn họ vừa ra khỏi cổng chính, Nghê Xuân đã đuổi theo ra ngoài, chặn lại nói: "Thiếu tá Ngu Trầm, Điện hạ có việc tìm anh."

Ngu Trầm lập tức báo cáo với Dick để xin phép rời đội.

Dick đồng ý: "Đi đi, đừng để Tam điện hạ phải chờ lâu."

Ngu Trầm rời đi dưới ánh mắt vừa ghen tị vừa đố kỵ của Phó Viêm Hi, rất nhanh lại nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh đó.

Cậu đứng yên trong ánh hoàng hôn màu máu, ngập trong ánh sáng mờ ảo từ bên ngoài chiếu vào, quý phái như một vị thần đến thăm nhân gian.

Ngu Trầm cúi đầu, đặt tay lên ngực hành lễ: "Tam điện hạ."

"Thiếu tá Ngu Trầm."

Alpha tóc bạch kim gọi tên anh, bước tới từ ánh sáng hoàng hôn, đứng cách hắn chỉ một bước trên bậc thang.

Ngu Trầm không ngẩng đầu lên, nhưng anh có thể cảm nhận được ánh mắt của thanh niên đang lướt qua mình, anh đoán rằng Vân Tầm Lam có thể sẽ nhắc đến việc bổ túc môn [Tâm lý học chiến đấu] ngay sau đó. Nhưng cuối cùng, thứ anh đợi chờ lại là một cơn gió lạnh nhẹ nhàng rơi xuống vành tai mình - đầu ngón tay bên phải của thiếu niên đang dừng lại ở đây.

“Thiếu tá Ngu Trầm, anh bị chảy máu sao?”

Ngu Trầm nghe thấy câu này, thân hình khựng lại.

Trong tầm nhìn, anh nhìn thấy hoàng tử bước xuống một bậc thang, đưa tay lau đi giọt máu nhỏ mà anh đã rỉ ra khi dùng chiếc ghim ngọc bích để xuyên qua xương tai, nhẹ nhàng xoa giữa các đầu ngón tay.

Phải biết rằng, pheromone của Alpha không chỉ tồn tại trong tuyến thể mà còn có trong dịch cơ thể. Do đó, khi Vân Tầm Lam xoa giọt màu đỏ đó giữa các ngón tay, mùi vị ẩm ướt, tanh lạnh, mặn mà hơn cả máu nhanh chóng lan tỏa giữa hai người, tựa như một cơn sóng thần cuồn cuộn nhanh chóng nhấn chìm bọn họ.

-Đó là mùi của đại dương, cũng là mùi pheromone của Ngu Trầm.