Vu Mộc Hi cố che giấu sự kinh tởm trong mắt, cảnh cáo, “Giám đốc Ngụy, đây là tiệc tối kỷ niệm của Gia Mậu, đừng làm chú của anh mất mặt. ”
“Tôi đây đành phải gọi điện thoại gọi bảo vệ đưa cô ra ngoài. À, còn có nhân tiện truy cứu trách nhiệm của Đào Mộc Văn. Cô xem Gia Mậu chúng tôi thành cái gì? Sau này xem ra cũng không cần hợp tác. Nhung nếu đêm nay cô chịu ở cùng tôi, nói không chừng tôi có thể suy xét.”
Ngụy Lâm Tường vừa cong môi cười vừa lấy điện thoại nhấn số.
“Anh…….”
Vu Mộc Hi lạnh mặt bắt lấy tay Ngụy Lâm Tường, trong đầu nhanh chóng cân nhắc nên đối phó như thế nào thì một tiếng thét chói tai bỗng nhiên vang lên bên cạnh.
“Các người đang làm gì đó?”
Một người phụ nữ dáng người hơi đầy đặn phẫn nộ vọt lại đây, không nói hai lời bàn tay bay thẳng đến mặt Vu Mộc Hi, “Con đĩ, lại muốn quyến rũ chồng tao.”
May mắn Vu Mộc Hi quay lại nhanh mới không bị đánh trúng, nhưng sườn mặt vẫn bị tay cô ta cào trúng một chút.
Vu Mộc Hi cũng bực bội, “Ngụy phu nhân, miệng cô cho sạch sẽ một chút.”
Sâu trong đáy mắt Ngụy Lâm Tường hiện lên một tia nóng nảy. Anh ta chán ghét Tề Tuệ từ lâu rồi, nếu không phải thấy nhà mẹ đẻ cô ta điều kiện không tệ, giúp anh ta rất nhiều, nếu không thì đã sớm ly hôn với cô ta, “Tề Tuệ, chú ý xem đây là chỗ nào, đừng có làm loạn.”
“Nếu anh biết hôm nay là một dịp quan trọng, tại sao còn ở chỗ này lôi lôi kéo kéo với cô ta.” Tề Tuệ đã tức giận đến đầu óc choáng váng, “Vu Mộc Hi, mày quyến rũ chồng tao cũng không phải một lần hai lần, mày còn dám mặt ra. Loại phụ nữ như mày có phải chỉ cần chút tiền là có thể dạng chân ra rồi.”
Âm lượng của cô ta rất cao, cho dù là ở trong góc cũng khiến cho không ít người chú ý.
Vu Mộc Hi tức giận cả người run rẩy. Tề Tuệ trước kia cũng như thế này, chỉ cần cô và Ngụy Lâm Tường nói chuyện hợp tác, cô ta liền cảm thấy cô đang quyến rũ chồng cô ta, “Cô bị thần kinh à? Chồng cô có cái đức hạnh gì chính cô còn không rõ sao sao? Cô xem anh ta như bảo bối, nhưng tôi thấy chướng mắt.”
Cô cũng không muốn làm ầm ĩ ở đây, nói xong muốn rời đi, nhưng Tề Tuệ lại dùng sức giữ chặt lấy cô, chỉ vào mặt cô mắng, “Kỹ nữ còn lập đền thờ trinh tiết, loại phụ nữ không biết xấu hổ như mày tao gặp nhiều rồi. Nhưng mày cái loại hạ tiện nhất, tao thấy mày thiếu tiền lắm mới muốn đến chỗ chồng tao …….”
“Tề Tuệ, cô đủ rồi đấy, tôi vừa rồi chỉ đang hỏi cô ấy chút chuyện thôi.” Ngụy Lâm Tường thấy càng ngày càng nhiều người chú ý bên này, sốt ruột giữ chặt lấy vợ mình.
“Hỏi chuyện phải dựa gần lôi kéo như vậy à, anh xem tôi là đồ ngu chắc…….”
(Maeve: ngu thật mà :v)
“Các người ở đây náo loạn cái gì, khách khứa nhiều như vậy, có thể chú ý chút không?” Lúc này Ngụy Tử Tuệ lạnh mặt đi tới, trên người bà mặc một bộ lễ phục màu xanh biển, ung dung hoa quý, đi theo phía sau là đứa con trai trẻ tuổi tuấn lãng Lâm Thanh Yến.
Lâm Thanh Yến đôi lông mày khẽ cau lại nhìn người phụ nữ Tề Tuệ đang lôi kéo, thân thể anh đột nhiên cứng đờ, ánh mắt hơi thất thần.
Cô so với trước kia càng thêm xinh đẹp quyến rũ, thiếu chút nữa làm anh không nhận ra.
Dưới cái nhìn chăm chú của anh, đầu óc Vu Mộc Hi thoáng chốc trống rỗng.
Cô đã từng vô số lần nghĩ tới cô và Lâm Thanh Yến có cơ hội gặp lại hay không, nếu có thì sẽ trong tình huống nào đây.
Cô đã tưởng tượng rất nhiều, lại chưa bao giờ nghĩ tới sẽ rơi vào cảnh xấu hổ như này.
Từ trước đến nay cô đều là mặt dày, không sợ trời không sợ đất, nhưng giờ khắc này, có chút không biết làm sao.
“Dì, dì tới vừa lúc.” Tề Tuệ lại giống như nhìn thấy vị cứu tinh, vành mắt đỏ lên, “Người phụ nữ này quyến rũ Lâm Tường.”
“Tôi không có.” Vu Mộc Hi buột miệng thốt ra, người khác cô không quan tâm, nhưng cô không muốn Lâm Thanh Yến hiểu lầm.