Vu Mộc Hi mặt không đổi sắc như cũ, trên mặt cười vân đạm phong khinh, cứ như người khác không phải đang mắng cô, mà là đang khen cô.
Cao Uyên đau đầu, nhanh chóng đưa bút cho cô, nhỏ giọng nói: “Cô Vu, phiền cô ký tên rồi nhanh chóng xuống dưới được không, phía sau Trì Dao phải lên rồi.”
Trì Dao là tiểu hoa đán gần đây rất nổi tiếng, hôm nay fans của cô ấy đến rất nhiều.
Vu Mộc Hi cũng biết vừa phải, sau khi nhận bút chậm rì rì ký tên mình lên, thong thả vừa đi vừa vẫy tay rời đi thảm đỏ.
Cao Uyên nhìn tư thế cô cọ thảm đỏ, cũng bội phục chết cô.
Con gái mà sao da mặt lại dày như thế.
Nhưng sau khi tiễn Vu Mộc Hi đi, nhân vật áp chót Trì Dao khi lên sân khấu, trong mắt Cao Uyên, giới truyền thông và fans dường như đối với vẻ đẹp của Trì Dao cũng không dậy sóng nổi.
Rốt cuộc vừa rồi gặp qua Vu Mộc Hi quá mức xinh đẹp, Trì Dao xinh đẹp thì xinh đẹp nhưng lại thiếu vài phần đặc sắc.
……
Vu Mộc Hi sau khi Trì Dao xuất hiện không bao lâu liền cất bước vào phòng tiệc.
Mới từ cửa xoay đi vào, còn chưa tới kịp tiến vào chính phòng đã nhìn thấy sát bên cạnh cửa sổ bảy tám người đang đứng, có hai vợ chồng Trình Trạch Khiêm và Hàn Lâm Vi ở trong đó, hai người đứng gần một đôi nam nữ tuổi trẻ, đúng là Trình Du Dương vàTrình Trừng.
Trình Du Dương đêm nay mặc áo bành tô màu đen cao cấp được thiết kế riêng, khuôn mặt trẻ tuổi đẹp trai thu hút sự chú ý của mấy cô gái xung quanh.
Mà Trình Trừng vừa lúc cũng mặc một cái váy dài tông màu hồng, chỉ là thiết kế cổ chữ V và tay phồng phong cách, so với vẻ đẹp quyến rũ rực rỡ của Vu Mộc Hi, váy của Trình Trừng tương đối ngọt ngào, nữ tính.
Người xung quanh cũng chú ý tới điểm này, ánh mắt nhịn không được đánh giá qua lại một chút hai người.
Một người phụ nữ trung niên hơn 40 tuổi bên cạnh suy nghĩ gì đó cười nói: “Trình phu nhân có cảm thấy người vừa mới vào cửa kia có vài phần giống Trình Trừng nhà mấy người không?”
Trình Trừng sắc mặt khẽ biến, đáy mắt Hàn Lâm Vi hơi mất tự nhiên, Trình Trạch Khiêm bên cạnh bình tĩnh cười, “Đại khái là màu sác lễ phục mà hai người mặc không khác nhau lắm đi. Ngô phu nhân đừng so sánh Trình Trừng của nhà chúng tôi với loại con hát cấp thấp này.”
“Phải, phải.”
Ngô phu nhân vội vàng cười nói, “Cái khí chất kia so với Trình Trừng của chúng ta quả thực kém xa. Nhìn cái người kia là biết loại con gái không ra gì, không giống Trình Trừng hiểu biết nho nhã. Thật không biết tại sao lễ kỷ niệm đêm nay lại có loại người này, còn cố ý mặc lễ phục có màu sắc giống với Trình Trừng của chúng ta nữa, cô ta mà cũng xứng.”
“Đừng nói vậy.” Trình Trừng ngoan ngoãn cười, “Dì Ngô, dì nói nhỏ chút. Đây dù sao cũng là lễ kỷ niệm của Gia Mậu, chúng ta chỉ là khách. Hơn nữa khách nữ nhiều như vậy, đυ.ng hàng màu sắc cũng là khó tránh.”
Ngô phu nhân thần thần bí bí vỗ vỗ tay cô ta, “Hiện tại là khách, nói không chừng rất nhanh liền không phải.”
Trình Trừng thẹn thùng cúi đầu.
Ngô phu nhân ha hả nói: “Còn ngại ngùng gì, nhưng Trình Trừng cháu cũng thât xui xẻo, lại đυ.ng hàng màu sắc lễ phục với loại người này. Đêm nay dù sao cũng là ngày đặc biệt đối với cháu.”
Trình Trừng âm thầm nắm chặt tay, bực bội liếc Trình Du Dương một cái.
……
Cách đó không xa Vu Mộc Hi nhìn mấy người kia nói chuyện vui vẻ, rõ ràng đã sớm nhìn thấy cô lại giả vờ không quen biết, cô cũng biết là sẽ như thế.
Nhưng nhìn bốn người kia hạnh phúc ấm áp đứng một chỗ, trong lòng cô giống như bị một con dao sắc bén đâm một chút, hơi đau.
Bỏ đi, cô cũng có cha mẹ có em trai, có phải ruột thịt hay không cũng chẳng sao.
Cô thu hồi ánh mắt, không coi ai ra gì đi thẳng vào trong.