“Khuynh quốc khuynh thành?”
Lệ Thịnh Quân khóe miệng run rẩy, tuy rằng cô hiện tại là thật sự đẹp, nhưng chắc cũng chưa tới loại cảnh giới này.
“Làm ơn thu hồi ánh mắt nghi ngờ đó của em.” Vu Mộc Hi cảnh cáo nhìn anh một cái, sau đó phong tình vạn chủng vuốt mái tóc đen nhánh của cô.
Lệ Thịnh Quân bất đắc dĩ dời đi tầm mắt, đưa mắt ra hiệu Tư Đồ Mạn.
Tư Đồ Mạn cười cười, sai trợ lý của mình lấy ra một sợi dây chuyền hồng ngọc hình chim bồ câu, viên đá quý to bằng ngón tay cái, xung quanh được khảm tầng tầng lớp lớp kim cương hình dạng cánh hoa.
Vu Mộc Hi kiến thức rộng rãi, lập tức nhận ra, “Đây là sợi dây chuyền kim cương mới nhất của TIffany trong mùa thu này?”
Hơn nữa màu sắc đá quý của sợi dây chuyền này chính là loại đá quý có độ tinh khiết nhất, đắt nhất, càng đừng nói vòng kim cương xung quanh ít nhất bảy carat.
Về giá của viên kim cương này, lần trước cô nhìn thấy trên tạp chí, hình như là ba bốn trăm vạn.
“Không tệ.” Tư Đồ Mạn không dấu vết nhìn Lệ Thịnh Quân liếc mắt một cái, cười, “Cổ của cô hơi trống rỗng, mang sợi dây chuyền này liền hoàn mỹ.”
“Không được, không được, tôi có một sợi dây chuyền rồi, cái này của cô quá quý.”
Vu Mộc Hi nhanh chóng lắc đầu, cô rất biết ơn Tư Đồ Mạn, nhưng cô cũng tự biết mình, hai người quen biết nhau không bao lâu, hơn nữa dù là bạn tốt, cũng rất khó hào phóng cho mượn một chiếc dây chuyền quý như vậy.
“Nhưng của cô không phải là cái mới.” Tư Đồ Mạn nhàn nhạt nhún vai, “Cô là nhân vật công chúng, đêm nay định sẵn là rất được chú ý, nếu mang theo một cái dây chuyền cũ, truyền thông sẽ viết như thế nào. Tôi là một người theo đuổi hoàn mỹ, nếu đã làm thì phải làm tốt nhất. Chưa kể tôi chỉ cho cô mượn, chứ không phải cho cô.”
“Nhưng…….”
“Đừng nghĩ quá nhiều, dây chuyền cũng là Tiffany tài trợ.” Tư Đồ Mạn nhẹ giọng ngắt lời cô, “Hy vọng ngày mai cô có thể mang nó lên trang nhất.”
Vu Mộc Hi khϊếp sợ, “Tiffany còn tài trợ sợi dây chuyền quý như vậy?”
Tư Đồ Mạn tránh ánh mắt của cô, ho nhẹ nói, “Ừm, trước kia tôi ở giới thời trang Châu Âu có chút quan hệ. Nếu cô còn từ chối nữa thì tôi sẽ nổi giận đó.”
“…… Cảm ơn.” hai mắt Vu Mộc Hi cảm động nhìn Tư Đồ Mạn, “Cô Mạn, cô thật tốt quá. Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ hoàn hảo nguyên vẹn trở về.”
Lệ Thịnh Quân nheo mắt, chỉ cảm thấy ánh mắt cô đặc biệt chói mắt, “Nhanh mang lên đi, địa điểm dự tiệc ở bên kia sông, đến lúc đi rồi.”
Tư Đồ Mạn tự mình đeo dây chuyền cho Vu Mộc Hi, màu đỏ đá quý phối hợp với màu lễ phục, tôn lên làn da trắng tinh động lòng người của cô.
Lệ Thịnh Quân đáy mắt hiện lên vẻ hài lòng.
Vu Mộc Hi quay đầu dặn dò Lệ Thịnh Quân, “Lát nữa chị tự mình lái xe qua, không chở em được, em về nhà sớm một chút.”
Lông mày thanh tú của Lệ Thịnh Quân thanh giật giật, nửa ngày, môi mỏng khẽ mở: “Tôi đi cùng cô.”
Vu Mộc Hi hoảng sợ, “Em đi cùng làm gì, em cũng không có thiệp mời. Em mau trở về đi, chị sẽ bình an trở về thôi. Lúc em còn đang bú sữa mẹ, chị nhà em đã dãi nắng dầm mưa rồi, đừng lo lắng.”
Tư Đồ Mạn buồn cười “Xì” cười, nhưng ở trong tầm mắt lạnh lẽo của Lệ Thịnh Quân cố kiềm nén.
“Ai lo lắng cho cô, cô câm miệng cho tôi.” Lệ Thịnh Quân thật muốn bóp chết cô, dù gì cũng là phụ nữ nhưng nói chuyện như thế nào một chút cũng không biết xấu hổ.
Lúc anh còn bú sữa mẹ, cô đến “nòng nọc” còn không được.
“Được rồi, chị biết em chính là miệng cứng lòng mềm.” Vu Mộc Hi cười hì hì nhìn anh một cái, “Em mạnh miệng thật đáng yêu.”
“……”
Máu não Lệ Thịnh Quân chảy ngược, đặc biệt là trước mặt người ngoài, lại bị cô đùa giỡn, anh thật sự không còn mặt mũi.