Sau khi đổ xăng, Vu Mộc Hi ở bên ngoài trạm xăng dầu đợi mười phút, mới nhìn thấy Lệ Thịnh Quân với khuôn mặt tuấn tú âm trầm đi tới.
“Không phải chứ? Lúc này mà em lại đi đại tiện.”
Vu Mộc Hi không nhịn được than thở.
Lệ Thịnh Quân khóe miệng giật giật, hận không thể bóp chết cô.
Ai đi đại tiện? Còn không phải bị cô làm hại?
Nhưng người phụ nữ này hoàn toàn không có ý thức tự mình hiểu lấy.
Vu Mộc Hi bị anh nhìn chằm chằm, trong lòng “Lộp bộp”, cho rằng anh sĩ diện thẹn quá hóa giận, vội vàng bổ sung: “Kỳ thật đi đại tiện cũng không có gì đâu, con người ta có 3 cái gấp không phải sao? Chị cũng thường xuyên như vậy…….”
“Câm miệng.”
Lệ Thịnh Quân sắc mặt càng âm trầm.
Vu Mộc Hi bĩu môi, “Vậy bây giờ vẫn là em lái xe, hay là chị lái.”
“…… Cô lái đi. ”
Lệ Thịnh Quân kéo ra cửa ghế phụ, loại chuyện này mà đến vài lần, anh lại phải vào nhà vệ sinh, không phải chỗ nào cũng đều có WC.
Hơn nữa loại việc này chỉ có anh là chịu khổ.
40 phút sau, chiếc xe tấp vào bãi đậu xe của một tòa nhà chọc trời.
Vu Mộc Hi đã làm việc ở Hoa Thành mấy năm, cũng biết rõ tòa nhà này mới hoàn thành cách đây hai năm, nơi này nằm trên đoạn đường khu thương mại phát triển, bên trên cho thuê rất nhiều phòng làm việc và studio với giá rất đắt đỏ.
Có rất nhiều loại hình studio thiết kế thời trang, nhưng không phải ai cũng có thể tùy tiện mở phòng làm việc ở chỗ này.
Cô nhìn ra những chiếc xe xung quanh, hình như chỉ có xe của cô là cùi bắp của cùi bắp luôn rồi.
“Đi lên đi.”
Lệ Thịnh Quân đẩy cửa xe đi xuống trước.
Hai người đi thang máy lên tầng 32.
Sau khi cánh cửa được mở ra, một cánh cửa cổ điển và trang nhã khác hiện ra trước mắt, phía trên cánh cửa là dòng chữ “Tinh lộ” màu đen đơn giản nhưng không mất đi vẻ tinh xảo.
Cô hơi giật mình, lễ tân ở cửa mỉm cười hỏi: “Xin hỏi hai vị là……?”
“Sarah, là bạn của tôi giới thiệu tới đây, vừa mới gửi WeChat cho tôi.” Một người phụ nữ trẻ mặc một váy dệt kim màu hồng chậm rãi đi tới.
Trên mặt cô mang theo nụ cười điềm đạm, trang điểm cũng trang nhã, nhưng cả người lại có vẻ ưu nhã, thong dong.
Ánh mắt cô dừng lại trên khuôn mặt của Mộc Hi vài giây, hiện lên một tia kinh ngạc sau đó dừng lại trên mặt Lệ Thịnh Quân, càng trở nên cổ quái.
“Xin chào.” Vu Mộc Hi chào hỏi có chút trịnh trọng, trên đường đến đây, cô hoàn toàn không tin đó là Cynthia. Nhưng lúc này, nhìn thấy khí chất của người phụ nữ này, cô bắt đầu có chút thuyết phục.
Là một người trong ngành thời trang, có đôi khi có thể nhìn ra vài manh mối bằng cách nhìn vào khí chất và cách ăn mặc của một người, nhưng cô không thể tin được Cynthia lại trẻ như vậy.
“Xin chào, tôi là Cynthia, tên tiếng Trung của tôi là Tư Đồ Mạn.”
Người phụ nữ cười nhẹ duỗi tay về phía Vu Mộc Hi.
“oh my god, cô thật sự là Cynthia đã giành giải thưởng cao nhất của LVMH?” Vu Mộc Hi không dám tin.
Cô tốt xấu cũng là người từng tham gia tuần lễ thời trang ở Paris, nhưng lại chưa bao giờ gặp qua nhân vật thần bí như vậy.
“Chuyện đã cách đây vài năm rồi.” Tư Đồ Mạn dẫn đường đi vào trong.
tủ kính cuối hành lang phòng làm việc treo một số bộ lễ phục màu lam, một màu sắc rất khó khống chế, nhưng lại xinh đẹp, bắt mắt lạ thường.
Vu Mộc Hi chưa từng thấy kiểu dáng này bao giờ, nếu nói trước đó có thể cô còn nghi ngờ, nhưng hiện tại cơ hồ là tin tưởng.
Cô có chút kích động túm chặt tay Lệ Thịnh Quân, sợ anh không nghe thấy, dứt khoát áp sát vào người anh, “Em quen Cynthia bao lâu rồi, trước kia sao chị chưa nghe em nói bao giờ.”
Cô sắp phát điên rồi, đầu tiên là Hoắc Đình Diễn, sau đó lại là Cynthia.
Em trai cô rốt cuộc còn quen biết bao nhiêu người.
Cô quả thực không thể bình tĩnh nổi rồi.