Chương 47: Là bạn trai cô sao, vậy tôi không quấy rầy hai người nữa.

Trong lòng Vu Mộc Hi lập tức cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, “Tuy biết rằng có lẽ anh chỉ là nói lời khách sáo, nhưng mà so với tổng giám đốc Lương nhà các anh nói vẫn dễ nghe hơn.”

“Đây lại không phải lời khách sáo, tôi vẫn luôn nghĩ như vậy. Tôi cũng từng xem livestream của cô, tôi thậm chí còn mua khăn trải giường mà cô đề cử, mùa đông dùng rất ấm. Tuy rằng tôi là tổng giám đốc của Black Five, nhưng có một số việc không phải tôi có thể kiểm soát.”

“Ồ, anh đang nói đến bộ vải dạ mỏng bốn lớp mà tôi đề cử vào 12.12 năm ngoái đó à.” Vu Mộc Hi lập tức hứng thú.

Sau Lệ Thịnh Quân uống xong một ly nước lọc, phát hiện Vu Mộc Hi còn chưa ngắt điện thoại. Cô ngồi ở trên sô pha, mặt cười tươi cứ như gặp được tri âm vậy.

Anh nhíu mày, đoán được cuộc điện thoại này hơn phân nửa là An Duy Thịnh gọi tới.

Anh từng gặp qua An Duy Thịnh, đẹp trai lịch sự, nói chuyện khéo léo đưa đẩy.

Thật không hiểu nổi chỉ một cuộc điện thoại hỏi cô có đồng ý đến Black Five không cũng gọi lâu như vậy?

Từ cái khăn bốn lớp cho tới nước lẩu.

“Cái nước lẩu hồi trước tôi bán ăn rất ngon, lần sau tôi mang mấy túi cho anh nếm thử…….”

Vu Mộc Hi còn chưa nói xong, một bóng đen lạnh lẽo phủ xuống đầu.

“Cái qυầи ɭóŧ màu lam trước đó tôi treo ở ban công đâu rồi, sao lại không thấy đâu?”

Lệ Thịnh Quân cúi đầu nhìn cô.

Vu Mộc Hi ngẩn ra vài giây, An Duy Thịnh bên kia điện thoại nói: “Là bạn trai cô sao, vậy tôi không quấy rầy hai người nữa.”

“Không phải, là em…….”

“Qυầи ɭóŧ của tôi đâu, tôi phải đi tắm,” Lệ Thịnh Quân lại lặp lại lần nữa ngắt lời cô.

An Duy Thịnh ngắt điện thoại, Vu Mộc Hi ảo não đứng dậy, “Sao mà chị biết được, chị còn chưa từng nhìn thấy.”

“Trong nhà chỉ có chị.” Giọng nói Lệ Thịnh Quân nhẹ nhàng, nói như đúng.

“Vậy chị cũng không thể lấy…….”

Vu Mộc Hi không thể mở miệng nói hai cái từ khiến người tôi xấu hổ kia. “Dù sao chị cũng không thấy, em tự đi mà tìm. Nếu không tìm thấy thì chị cho em tiền, em tự đi mua mấy cái là được.”

“Tôi phải đi học, cô đi mua cho tôi.” Lệ Thịnh Quân quyết định như đúng rồi.

“Chị?” Vu Mộc Hi thiếu chút nữa muốn thét lên, “Chị là con gái.”

“Cô là con gái?” Lệ Thịnh Quân nhướng mày.

“Chị không phải con gái chẳng lẽ lại là con trai à?” Vu Mộc Hi không khách khí trả lời lại một cách mỉa mai.

Lệ Thịnh Quân: “……”

Đây không phải ý anh muốn biểu đạt, được không?

“Vừa rồi Black Five gọi điện thoại cho cô?” Lệ Thịnh Quân nói sang chuyện khác.

“Đúng vậy.”

Được anh nhắc nhở, Vu Mộc Hi nghĩ tới, ánh mắt nhìn anh cũng dịu đi nhiều, “Lương Mộ Nguyên đột nhiên thay đổi thái độ, là em chào hỏi qua sao? Chị nhớ rõ lúc ở hội quán, em đi cùng với Hoắc Đình Diễn và Lương Mộ Nguyên?”

“Là Hoắc Đình Diễn, tôi không thân với Lương Mộ Nguyên.”

Sau khi Lệ Thịnh Quân phủi sạch quan hệ, nghĩ nghĩ, bổ sung một câu, “Lương Mộ Nguyên có lẽ là thấy tôi có quen biết với Hoắc Đình Diễn nên mới nể mặt.”

Cho nên cô thật sự không cần quá thân thiết với An Duy Thịnh như vậy làm gì.

“Thể diện của em lại lớn như vậy cơ đấy?” Vu Mộc Hi như suy tư gì.

Ánh mắt Lệ Thịnh Quân lạnh băng liếc qua, Vu Mộc Hi giật mình, chạy nhanh nói: “Hoắc Đình Diễn rất có mắt nhìn người, chắc anh ta nhìn ra em có tố chất ở lĩnh vực y học. Chị nghĩ không đến mười năm nữa, em chắc chắn là chuyên gia y tế hàng đầu trong nước, đây là anh ta nịnh bợ em trước, tương lai có bị bệnh gì thì có thể tìm em giúp.”

“……”

Lệ Thịnh Quân im lặng nhìn cô nịnh nọt, vài giây sau khóe môi khẽ cong lên ý cười.

Nếu không thể đổi trở về, chuyên gia đứng đầu gì đó thì không có khả năng, nhưng ngược lại người dưới đáy xã hội thì vô cùng có khả năng.