Chương 45: Không phải em trai mình, mà là một ông lớn nào đó.

Nhưng từ sau khi Tiểu Li Tử xảy ra chuyện thì không thích nói chuyện nhiều, khó được thấy anh nghiêm túc nói, cô thật sự không đành lòng ngắt lời.

Chỉ là Tiểu Li Tử lại nói liên tục không dứt, anh vẫn luôn nói về ô tô nói đến tận cửa tiểu khu. Tống Hiền dẫm phanh dừng lại, mới căng da đầu tổng kết đề tài: “Tiểu Li Tử, nghe em nói nhiều như vậy, em tính đổi sang lái Camry của Nhật sao?”

Lệ Thịnh Quân cởi bỏ đai an toàn, nhàn nhạt nói: “Tôi không lái xe cấp thấp như vậy.”

Đang lái Haval Tống Hiền: “……”

Đang lái POLO second-hand Vu Mộc Hi: “……”

Trong xe an tĩnh như vậy hai giây, Tống Hiền dùng ánh mắt đồng tình nhìn Vu Mộc Hi, em trai cậu điên như thế này, đồng chí còn phải tiếp tục nỗ lực kiếm tiền.

Vu Mộc Hi ôm tâm tình nặng nề xuống xe.

Lệ Thịnh Quân đi ở phía trước, một bàn tay cắm ở trong túi, thân thể cao lớn đi dưới ánh trăng, tỏa ra khí chất cao cao tại thượng vừa tự phụ vừa ưu nhã.

Vu Mộc Hi lại trong nháy mắt thấy ảo giác, cứ như phía trước không phải em trai mình, mà là một ông lớn nào đó.

Cuối cùng cô tổng kết một chút, khả năng Vu Cẩn Li hiện tại vẫn là sống trong bóng ma khát vọng trở thành Lệ Thịnh Quân.

“Tiểu Li Tử.”

Cô tiến lên vài bước, đi đến bên cạnh anh, dùng loại miệng lưỡi của người từng trải nói: “Kỳ thật chờ em thực sự có tiền, em sẽ phát hiện dù là một chiếc xe thể thao mấy trăm vạn hay là xe gia dụng mười mấy vạn, cũng không có gì khác nhau. Xe kỳ thật chỉ là cái công cụ thay thế cho việc đi bộ. Đặc biệt là Hoa Thành lớn như vậy, lái xe còn rẻ không bằng ngồi tàu điện ngầm.”

Lệ Thịnh Quân nhàn nhạt trả lời cô: “Cô không hiểu đàn ông. Đối với đàn ông mà nói, xe giống như vợ.”

Vu Mộc Hi sửng sốt hai giây. Là con gái, cô đối với câu trả lời này rất không vừa lòng: “Vậy sao? vậy em có bản lĩnh về sau đừng tìm vợ, bình thường nếu có nhu cầu em đi tìm xe là được, em xem nó có thể thỏa mãn em hay không.”

“……”

Lệ Thịnh Quân bị nghẹn, chau mày dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Vu Mộc Hi.

Người phụ nữ này, không thể dè dặt hơn một chút sao.

Không thấy mất mặt sao?

“Em đừng có nhìn chị như vậy, là chính em tự nói.” Vu Mộc Hi khịt mũi coi thường, “Đã đặt xe với vợ ngang hàng nhau, vậy em tìm vợ làm gì? Đừng làm lỡ con gái nhà người ta. Còn nói gì mà đàn ông với chị? ha hả, em có phải vì mình mất trí nhớ, quên mất mình vẫn là một cậu nhóc.”

Lệ Thịnh Quân: “……”

Lần đầu tiên, là một người người đàn ông, anh cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Anh nhịn, đến cô gần một bước, ánh mắt ở trong bóng đêm dần dần trầm xuống, “Cô thử nói thêm một câu, cô có tin đêm nay tôi cho cô biết cái gì gọi là đàn ông chân chính không?”

Trong hơi thở thiếu niên lại xen mổ nửa hormone thành thục của người đàn ông đột nhiên đến không báo trước, đầu óc Vu Mộc Hi chợt nóng lên. Cô ngửa đầu nhìn người đàn ông trước mặt, rõ ràng là khuôn mặt Vu Cẩn Li, nhưng ánh mắt lại làm tim cô đập nhanh.

Cô đột nhiên nhớ tới trước đó lúc anh ở hội quán gắt gao ôm lấy cô, tuy rằng không thấy được mặt, nhưng kỳ lạ lại cảm thấy rất “man”, đặc biệt là trên quần áo của anh có một mùi hương mà đến giờ cô vẫn nhớ rõ ràng.

Nhưng mà sao cô có thể suy nghĩ linh tinh.

Đây là đứa em trai cô nhìn từ nhỏ đến lớn.

Cô bình tĩnh lại, cảnh giác lui về sau hai bước, “Em…… Em muốn làm gì, chị là chị gái em.”

Lệ Thịnh Quân thở dài, buồn bực vì mình vừa rồi bị dăm ba câu của cô chọc đến tôn nghiêm của người đàn ông, “Ngại quá, tôi cảm thấy tôi càng giống anh trai cô.”

Vu Mộc Hi: “……”