Ngón tay anh thon dài trắng nõn nổi bật trên màu xanh lục của hành thái, trông có vẻ sạch sẽ cân xứng, ngón tay không quá mập cũng không quá gầy, gãi đúng chỗ ngứa.
Đại khái là lâu lắm không chú ý tới Tiểu Li Tử nấu ăn, Vu Mộc Hi thật lòng khen, “Tiểu Li Tử, tay em thật là đẹp mắt, chị chưa gặp ai tay đẹp giống như em vậy.”
Lệ Thịnh Quân nắm dao trong tay, liếc mắt nhìn tay mình, không quá tán đồng, “Đó là cô chưa hiểu việc đời.”
Không phải hắn khoe khoang, Vu Cẩn Li này đôi tay đẹp, nhưng so vẫn kém đôi tay trên thân thể anh.
“Chẳng lẽ em thấy qua người có tay còn đẹp mắt hơn?” Vu Mộc Hi đuổi theo hỏi.
“……”
Lệ Thịnh Quân căng chặt quai hàm, không cho là đúng, chẳng lẽ cô chưa thấy qua sao, lúc cùng anh xem mắt, anh ngồi đối diện cô.
“Cô im lặng chút, muốn ăn mì thì đi ra ngoài chờ cho tôi.”
Anh ngẩng đầu cảnh cáo.
Vu Mộc Hi buồn bực, khen mà anh còn có thái độ này với cô.
Đi ra ngoài chờ thì đi ra ngoài chờ.
Mười phút sau, Lệ Thịnh Quân bưng một bát mì nước thơm ngào ngạt ra.
Mặt trên rải hành thái, còn trứng chiên, mặt bên trong còn có rong biển cùng rau dưa.
Vu Mộc Hi cảm thấy đã một thế kỷ không được nếm tay nghề của Tiểu Ly Tử, vội vàng cầm đũa quấy một chút, ăn một miếng to, “Ăn quá ngon, so với chị làm ăn ngon hơn nhiều.”
Lệ Thịnh Quân âm thầm hừ lạnh một tiếng, mì đấy của cô là cho người ăn sao, chó nhìn cũng ghét bỏ.
Nhưng ánh mắt anh lại chậm rãi biến thành ôn nhu.
Anh muốn xác định lại quan điểm của mình về người phụ nữa này.
Một người phụ nữ có thể vì cha mẹ nuôi gánh vác khoản nợ hai trăm triệu, trong xương cốt hẳn là không thậm tệ, quá quắt giống trên mạng nói như vậy.
“Nhưng mà…cảm giác so trước kia vẫn là kém một chút .”
Vu Mộc Hi lại ăn một lát, lần nữa nhỏ giọng phát biểu ý kiến, “Mì trước kia cứng một chút, em còn thêm tương ớt cho chị.”
“……”
Lệ Thịnh Quân ôn hòa ánh mắt dần dần trở nên nguy hiểm cùng âm trầm.
Anh sai rồi, anh căn bản không cần xác nghĩa một lần nữa với người phụ nữ này.
Cảm nhận được không khí chung quanh rét lạnh, Vu Mộc Hi nhanh chóng sửa lời: “Nhưng mà có thể là em mất trí nhớ, không quá hiểu biết thói quen ăn uống của chị, tóm lại bát mì rất tuyệt này …….”
“Về sau tự cô làm.”
Lệ Thịnh Quân quay đầu đi, lười nghe cô nói nhảm.
“Đừng mà.”
Vu Mộc Hi vội vàng tiến lên ôm lấy cánh tay anh, “Chị sai rồi, Tiểu Li Tử, mì em làm quả thực không hề khuyết điểm, quả thực là ngon nhất mà chị từng ăn, ngon đến bạo, ngon đến nỗi chị ăn lại muốn ăn thêm.”
Lệ Thịnh Quân giãy nửa ngày không ném ra, quả thực muốn điên rồi. Người phụ nữ này rốt cuộc có biết ngực cô đang dán vào cánh tay mình.
Thời tiết còn chưa vào cuối thu, anh ăn mặc ngắn tay, cô cũng chỉ mặc áo ngủ, mỏng như vậy cái gì cũng cảm giác rõ ràng, hơn nữa phía trước còn nhìn ra.
Lệ Thịnh Quân chỉ cảm thấy cánh tay mình quả thực giống bị lửa đốt, vì chạy thoát, đành phải nói: “Được rồi, tôi rảnh có thể làm cho cô, buông tay.”
“Thật sự?” Vu Mộc Hi hai mắt tỏa ánh sáng.
Lệ Thịnh Quân quả thực không thể nhìn thẳng, chỉ nghiến răng nghiến lợi nói: “Thật, cô mau buông ra, một người đàn ông như tôi, cô ôm như vậy còn ra thể thống gì.”
“Này có cái gì, chị cũng không phải lần đầu tiên ôm em.”
Vu Mộc Hi hắc hắc quay trở lại tiếp tục ăn mì, căn bản không chú ý tới bên tai Lệ Thịnh Quân đỏ lên.
……
Ba ngày sau, Lệ Thịnh Quân đứng ở dưới lầu công ty YJ.
Công ty thuộc top 10 hàng đầu thế giới, tòa nhà này là sản nghiệp dưới danh nghĩa của anh.
Nhưng mà hiện tại anh muốn đi lên cũng thành vấn đề.
Vì có thể nhìn thấy Hoắc Đình Diễn, anh chỉ có thể ở bãi đỗ xe lẳng lặng chờ đợi.