Chương 29: Lệ Thịnh Quân cái loại mặt hàng này, chị thấy chướng mắt.

Hàn Lâm Vi bị nói sắc mặt hết trắng lại xanh.

Vu Mộc Hi thở sâu, cố nén chua xót nói: “Các người ngoài việc sinh tôi ra đã làm cái gì? Lúc cuộc sống của tôi khó khăn nhất, các người đã giúp tôi cái gì? Xin đừng lấy danh nghĩa muốn tốt cho tôi đến sắp xếp cuộc đời tôi.”

Trình Trạch Khiêm trong ánh mắt phun ra ngọn lửa, “Mày thật sự không muốn cùng Lệ Thịnh Quân kết hôn?”

“KHÔNG MUỐN.”

Vu Mộc Hi từng câu từng chữ, trả lời rành mạch.

“Được! Tốt!”

Trình Trạch Khiêm chỉ vào nàng nổi giận đùng đùng gật đầu, “Không biết tốt xấu, tao cho mày cơ hội mày lại không biết bắt lấy, về sau sống hay chết cùng Trình gia chúng ta không có bất luận quan hệ gì.”

Vu Mộc Hi cười lạnh một tiếng.

Nói giống như Trình gia cho cô rất nhiều ơn huệ.

“Chúng ta đi, đứa con gái này coi như uổng sinh.”

Trình Trạch Khiêm không thể nhịn được nữa kéo Hàn Lâm Vi rời đi.

Cửa “bang” dùng sức đóng sầm.

Trong phòng khách yên tĩnh nặng nề.

Vu Mộc Hi đi đến ngồi xuống bàn, cầm lấy đũa gắp mì. Sợi mì tròn tròn quấn quanh vài vòng ở không trung, run rẩy một lát, lại lần nữa buông đũa, vành mắt ửng đỏ.

Lệ Thịnh Quân đáy lòng có một chút thất thố.

Đây là muốn khóc sao?

Là bị Trình gia thương tâm mà khóc, hay là bởi vì tiếc hận không thể đồng ý hôn sự này mà khóc?

Anh hạ giọng, phức tạp dò hỏi: “Cô có phải thật sự rất muốn gả cho Lệ Thịnh Quân?”

Vốn dĩ Vu Mộc Hi cùng Trình gia xé rách da mặt rất không dễ chịu, anh vừa nói, có chút cạn lời.

Cô ngẩng đầu, đôi mắt to giống như thấm nước nhìn Lệ Thịnh Quân.

Lệ Thịnh Quân căng da đầu nói: “Tôi cảm thấy Lệ Thịnh Quân tuy rằng hiện tại là người thực vật, nhưng khẳng định không phải chết sớm. Đến lúc đó anh ta tỉnh lại phát hiện từ đâu ra một cô vợ là cô, chuyện đầu tiên anh ta làm khẳng định là bỏ cô, khiến cô trắng tay rời đi.”

Anh thật có thể làm ra loại việc này.

“Ai nói chị muốn gả cho Lệ Thịnh Quân.”

Vu Mộc Hi bị anh làm cho có chút dở khóc dở cười, “Anh ta chết sớm hay muộn liên quan quái gì đến chị. Lời chị mới vừa nói với Trình Trạch Khiêm đều là nói thật, chị sẽ không hy sinh hạnh phúc của mình đi đổi tiền, làm người đều có giới hạn, chị cũng không phải không tay không chân. Lại nói Lệ Thịnh Quân cái loại mặt hàng này, chị thấy chướng mắt.”

“……”

Cái loại mặt hàng này?

Anh rất kém cỏi sao.

Lệ Thịnh Quân trong lòng khó chịu.

“Như thế nào, em cảm thấy chị nói không đúng?” Vu Mộc Hi nhận thấy được hắn đáy mắt toát ra không tán đồng.

“…… Không phải, cô nói rất đúng.”

Lệ Thịnh Quân căng da đầu tán đồng.

Chỉ cần cô không gả, cô nói gì đều là đúng.

Vu Mộc Hi lúc này mới cảm thấy mỹ mãn nâng bát mì, “Tiểu Li Tử này, em có thể làm cho chị bát mì không? Mì chị tự làm thật sự quá khó ăn.”

Đôi mắt cô xinh đẹp chớp chớp, đôi mắt giống như được cọ rửa qua, chút phiền muộn, hậm hực vừa rồi như được quét sạch, “Chị vì ngăn cản em nhảy lầu, cự tuyệt cơ hội trở thành phú bà.”

Một khuôn mặt quả thực giống như có thuật biến sắc Tứ Xuyên, sắc mặt Lệ Thịnh Quân không tự giác biến thành màu đen, “Vừa rồi là chính cô nói có tay có chân, chướng mắt Lệ Thịnh Quân mà, sao còn sai bảo tôi.”

Vu Mộc Hi hắc hắc cười, “Bởi vì là em khiến chị đánh tan hoàn toàn một chút ý muốn kia, nhìn em luyến tiếc rời xa chị như vậy, thế mà lại lấy cái chết ra để ép chị…”

“Được rồi, tôi nấu mì cho cô.”

Lệ Thịnh Quân mặt không biểu cảm đi vào phòng bếp, đời này anh mất mặt nhất chính là vừa rồi.

Bỏ đi, chỉ cần cô không gả, coi như là cám ơn trời đất.

Vu Mộc Hi tung ta tung tăng chạy đến cửa phòng bếp chờ anh nấu mì.

Lệ Thịnh Quân lựa chọn làm lơ cô, lấy hành từ tủ lạnh ra, rửa sạch từng cái, cắt thành đoạn ngắn.