Lệ Thịnh Quân môi khẽ nhúc nhích, rất muốn nói thẳng rằng không muốn ở cùng cô. Nhưng thân thể này dù sao cũng là Vu Cẩn Ly, nếu sau này trở lại thì có thể cùng Vu Mộc Hi ồn ào thì không tốt.
Vì vậy lời vừa tới miệng liền nghẹn lại, đổi câu qua loa lấy lệ: “Đột nhiên muốn trải nghiệm cuộc sống đại học. Tôi cũng không thể làm bảo mẫu cho cô, tôi cũng sẽ lấy vợ sinh con.”
“...Cũng phải.”
Vu Mộc Hi thấy có chút mất mát. Cô cảm thấy em trai rất hiểu chuyện, đã biết phải lấy vợ sinh con, vậy sau này không liên quan tới cô nữa.
Cô khẽ cúi đầu xuống, có cảm giác thứ mình yêu quý nhất sắp bị lấy đi mất.
Dưới ngọn đèn ăn màu cam, phảng phất giống như một con mèo bị vứt bỏ.
Lệ Thịnh Quân tránh cho mình lại đồng cảm với cô, mắt không thấy tâm không phiền mà nhìn xa xăm.
Cũng may Vu Mộc Hi rất nhanh liền nghĩ thông, lên tinh thần gật đầu: “Vậy em đi đi, nếu như ở trường học có gặp được cô gái thích hợp thì có thể nói chuyện, đừng luôn nghĩ đi học và đi làm. Đại học vẫn là nên thư thả một chút.”
“Ừ.”
Lệ Thịnh Quân qua loa đáp lời.
...
Hôm sau.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng mây dừng ở trong phòng, Lệ Thịnh Quân thu dọn xong quần áo và sách từ phòng ngủ đi ra, bốn bề yên tĩnh. Vu Mộc Hi giống như chưa thức dậy.
Đi qua thư phòng, chợt phát hiện cửa có một kẽ hở, ánh đèn từ bên trong lộ ra.
Ngày hôm qua quên tắt đèn?
Lệ Thịnh Quân đẩy cửa ra, gần cửa sổ trước bàn đọc sách, Vu Mộc Hi ngủ gục trên bàn, trên người còn mặc bộ quần áo ngủ màu nhạt.
Cô tối hôm qua ngủ như vậy tại thư phòng?
Lệ Thịnh Quân đi vào, lúc này mới thấy rõ Vu Mộc Hi trong tay còn nắm một cây bút chì, mặt cô ép xuống là một bản phác thảo, phía trên giống như vẽ một bộ quần áo... kỳ quái. Không biết cô sửa đổi bao nhiêu lần, phía trên để lại rất nhiều dấu vết tẩy xóa.
Anh đưa tay trực tiếp lấy bản phác thảo. Vu Mộc Hi lập tức liền bị thức tỉnh, mắt buồn ngủ mờ mịt, thấy người bên cạnh sững sờ một vài giây, mới duỗi người: “Làm sao trời sáng nhanh vậy.”
Lệ Thịnh Quân đem quyển phát thảo lật lại, mới phát hiện không vẽ chỉ một bộ quần áo, kiểu cũng không giống nhau.
“Thế nào, cảm thấy chị vẽ như thế nào?” Vu Mộc Hi thấy anh nhìn nghiêm túc, vui sướиɠ nhìn anh chớp mắt một cái. Cô đối với thiết kế của mình rất có lòng tin, đây chính là cô thức đêm vẽ ra.
“... Chẳng ra hình dáng gì.”
Lệ Thịnh Quân đem quyển sổ ném trở về, biểu cảm lạnh lùng: “Mặc dù tôi chưa thấy qua bản thiết kế trang phục, nhưng chắc nó không vẽ ẩu như của cô. Tôi càng không hiểu quần áo như vậy là làm gì. Đây là quần áo sao? Giống như bao bố, còn có cái quần này, rách rưới, chắc không phải từ đống rác nhặt ra.”
“...”
Vu Mộc Hi cảm thấy như bị tạt nguyên một gáo nước lạnh, cô quên mất rằng Cẩn Ly của cô bây giờ không như Cẩn Ly của cô trước kia nữa, Cẩn Ly đã từng dù cô có vẽ phân cũng đều nói xinh đẹp.
Quả nhiên, nói là muốn bao dung cái gì đều quên nó đi.
“Em căn bản không hiểu, đây là nghệ thuật lưu hành bây giờ.” Vu Mộc Hi cắn chặt răng phản bác: “Tiểu Ly, em quá lạc hậu. Em nói những lời này giống như là người trẻ nói ra được sao, thật là giống bà nội chúng ta.”
Lệ Thịnh Quân không tưởng tượng nổi cười nhạt, “Bà nội?”
“Chị không trách em.” Vu Mộc Hi xua tay: “Chờ chị đem những bộ quần áo này mặc vào người, em sẽ biết thiết kế của chị lợi hại dường nào. Thật ra quần áo không quan trọng, quan trọng là ai mặc. Mà chị chính là kiểu mặc cái bao bố trên người cũng có thể ở Paris đi catwalk.”