Bạch Phong cười: “Đi chịu chết sao.”
“Cậu có tư cách nói tôi? Lúc trước không biết ai vì lấy súng mà vọt vào đàn zombie……” Phương Việt đút số thuốc vào túi, còn thừa hai lọ nhỏ. Lúc này màu sắc đôi mắt anh đã khôi phục bình thường, chỉ còn hai cơ hội uống thuốc. Mặc dù có chút mạo hiểm, nhưng……
“Tôi không thể để cha mẹ Ngô Giang chết ở bên trong, tôi phải đưa bọn họ ra cùng.”
Mã Kha nghe xong, chỉ cảm thấy người này điên rồi. Tuy rằng không biết quan hệ gì giữa bọn họ, đến mạo hiểm sinh mệnh đáng giá trở về cứu người sao. Có thể cứu trở về đương nhiên rất tốt, nhưng sợ rằng sẽ táng thân bên trong, mất nhiều hơn được.
Phương Việt đưa muc cho Bạch Phong: “Hai người đi trước, hội hợp ngoài thành.”
Bạch Phong lại không nhận, ôm hai tay dựa vào xe: “Anh rõ ràng tình hình hiện tại? Trừ dị hình ra, còn không biết nơi nào đâu bom, tôi cá anh không sống ra ngoài được.”
Săc mặt Phương Việt trắng bệch, không trả lời, chỉ đặt mũ lên xe: “Tôi đi đây.”
Anh chạy theo hướng trở về doanh trại, bước chân trầm trọng, từng bước như đạp lên vũng bùn sâu. Cho dù lý trí nói cho anh biết tình hình lúc này chưa chuyển biến xấu nhân lúc còn sớm thì thoát đi, nhưng đến tột cùng lại không nghe theo lời tiếng lòng mách bảo.
Ngọn lửa hừng hực nổi lên lớn hơn trước cả một thuỷ triều zombie, không khác gì ngày tận thế thứ hai. Lúc trước, Ngô Giang đến tột cùng là nghĩ như thế nào mà lại dám trực diện cái chết, mới có thể không chút sợ hãi đối mặt với lũ zombie. Nếu giờ anh sợ hãi, vậy đâu khác gì cái ngày ấy.
Người chết đã rồi, tuy rằng không có thể cứu Ngô Giang, nhưng không thể lại mặc kệ cha mẹ Ngô Giang. Đây không phải lỗ mãng, càng không phải hành động theo cảm tình, cho nên nhất định phải đưa hai người đến an toàn, nếu không thực xin lỗi người anh em trên trời có linh thiêng.
Trong lúc Phương Việt đang nghĩ miên man là lúc, đầu đột nhiên tê rần, dưới chân lăn tới một cãi mũ bảo hiểm tròn xoe. Anh ăn đau kêu một tiếng, sờ sờ cái ót bị đấp, một tay khác nhặt mũ lên, còn chưa đứng dậy, chiếc xe máy quen thuộc đã đỗ trước mặt.
“Lên xe.”
Bạch Phong dừng xe, cằm hếch lên.
Phương Việt nhíu mày: “Tôi muốn vào đó.”
“Đương nhiên, trò chơi hay như vậy, sao có thể để một mình anh chơi.” trên mặt Bạch Phong lộ ra nụ cười ác liệt, “Tôi và anh cùng chơi.”
Lộ Tiếu hạ bút, mệt mỏi xoa xoa mũi, thở ra một hơi. Trước nghe xong câu nói của Trần Cảnh Tông làm y kinh hoàng hồi lâu —— nói như vậy có lẽ không quá lịch sự, nhưng y chưa từng đem quan hệ hai người họ nghĩ tới phương diện khác, cũng không biết mình đã làm cái gì để Trần Cảnh Tông hiểu lầm. Làm một thẳng nam đã có vợ con, y thật sự không thể tiếp nhận Trần Cảnh Tông. Cho nên lập tức luống cuống, đuổi Trần Cảnh Tông đi ra ngoài.
Như vậy không bình tĩnh, thật không giống y.
Lộ Tiếu đứng lên, đổ một ly nước lạnh, một ngụm uống cạn. Công việc y làm không hề hiệu suất, công tác cũng vẫn luôn không tiến triển. Khuôn mặt Trần Cảnh Tông lắc lư trong đầu y. Y chưa bao giờ có thành kiến với đồng tính luyến ái, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên được Gay tỏ tình, không khỏi hoảng hốt, nhất thời cũng không biết nên xử lý như thế nào.
“Ba ba.”
Tiếng của đứa trẻ vang lên đằng sau, Lộ Tiếu cả kinh, cái chén trong tay suýt nữa đổ xuống. Quay đầu nhìn lại, lại thấy con trai đứng ở cửa, đôi mắt đen đang mở to nhìn y.
“Nhiên Nhiên?” Lộ Tiếu buông ly pha lê, bước nhanh đến trước mặt con, ngồi xổm xuống, “Con sao lại ra đây? Đói bụng sao.”
Lộ Nhiên lắc đầu: “Ba ba, con muốn đi chơi, ở trong phòng mãi khiến con nhàm chán.”
Lộ Tiếu xem xét nhiệt độ cơ thể con, thấy đã đỡ, chỉ là bệnh nặng mới khỏi, y lo lắng con trai sẽ lại nhiễm nhiệt tật, bởi vậy nghiêm khắc cấm Lộ Nhiên ra cửa.
“Cứ nghỉ ngơi mấy ngày, chờ thân thể con tốt lên, ba sẽ đưa con ra ngoài.”
Lộ Nhiên rầu rĩ lên tiếng, lại hỏi: “Ba ba, con cứ thể ở đây sao.”
Khu quản lý chia làm hai phòng là phòng chờ và phòng làm việc. Nơi này là văn phòng, theo lý thuyết người không liên quan không được tùy ý xuất nhập, sẽ cực kỳ ảnh hưởng hiệu suất công tác. Lộ Tiếu theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng lại thấy con trai ủy khuất, lại có chút không đành lòng.
Con mới mất mẹ, y lại bận mà không thể làm bạn với con, vốn là lòng mang áy náy. Dù sao hiện tại không có người ngoài ở, cho cậu bé ở trong phòng cũng không sao.
Đang muốn mở miệng đáp ứng, bên ngoài lại truyền đến âm thanh bạo liệt đinh tai nhức óc. Y che lại tai con trai lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, lại phát hiện khắp bốn phía doanh trại nổ, cũng dần dần tiến đến khu quản lý.
Sao lại thế này!?
Lộ Tiếu chạy đến bên cửa sổ, đi xuống lại thấy, không ít công trình nhà cửa sụp, những người dân không hiểu chuyện gì sôi nổi chạy ra, còn chưa kịp đào tẩu, đã bị zombie nhảy ra cắn. Tầm mắt những dị hình cũng hướng về đây, chúng lộ ra răng nanh đỳ máu và nước miếng.
Lộ Tiếu lui về phía sau một bước, cầm máy bàn, nhấn một dãy số. Tuy rằng hiện giờ di động điện thoại không thể sử dụng, nhưng loại máy bàn nội tuyến lại không chịu ảnh hưởng, chúng dùng để truyền đại tin tức.
Điện thoại vang vài tiếng, bên kia lại chậm chạp không ai tiếp. Trong lòng Lộ Tiếu sốt ruột, cắt đứt rồi gọi một dãy số khác. Lúc này, khu quản lý mãnh liệt lay động. Đèn treo kẽo kẹt kẽo kẹt lắc lư, như chuẩn bị rơi xuống. Y vội đỡ lấy bàn để ổn định thân mình.
Có người chôn bom…… hành động trắng trợn ác độc như vậy, sao không có ai phát hiện.
Điện thoại vẫn như cũ không chuyển được. Đứa con trai ôm đầu trên mặt đất, khóc kêu “Ba ba”. Lộ Tiếu khẽ cắn môi, buông ống nghe chạy tới bế con con: “Chúng ta đi.”
Như là ông trời cố tình muốn đối nghịch cùng y, Lộ Tiếu mới vừa mở cửa, máy bàn liền truyền đến tiếng vang “Đô đô”. Y dừng bước chân quay đầu lại, cậu bé bất an bắt lấy cổ áo y: “Ba ba?”
“Không có việc gì.” Lộ Tiếu trấn an con trai, vẫn xoay người trở về tiếp nhận điện thoại. Bên kia truyền đến thanh âm của một người đàn ông trung niên.
“Lộ Tiếu sao.”
“Doanh trưởng? Hiện doanh trại an toàn đã xảy một vụ nổ mạnh, ngài mau ra chỉ thị.”
Bên kia trầm mặc trong chốc lát: “Sơ tán đám người, cố gắng đừng để tổn thân quá lớn.”
“Vâng” Lộ Tiếu dừng một chút, “Nhưng hiện tại tình hình rất không tốt, cổng doanh trại an toàn chỉ sợ cũng đã bị phá, đám dị hình đều đang xông vào.”
“Không tôi, tôi đã liên hệ trung ương, bọn họ sẽ phái tiếp viện. Nhưng các người cần phải trụ vững, làm được không.”
Lộ Tiếu còn chưa đáp lời, dưới chân lại truyền đến một trận lay động. Đèn treo rơi xuống một chiếc đinh, rốt cuộc rơi lên sàn nhà, phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc.
“Bốp ——” pha lê văng khắp nơi, Lộ Tiếu che chở con trai trốn đến sau bàn. Tránh thoát trận ngoài ý muốn, y đứng dậy nhặt ống nghe, lại trong lúc vô tình nghe thấy đầu ki điện thoại có người đang nói chuyện.
“Doanh trường, xe…… mau, mau…… Rút lui. Đã liên hệ…… Ổn thoả.” Thanh âm thông báo loáng thoáng, cũng không thể nghe được rõ ràng. Còn không kịp hỏi thì điện thoại đã bị cắt đứt, trước đó còn vang lên tiếng bước chân vội vàng.
Rút lui?
Lộ Tiếu nhấp khẩn môi, buông điện thoại. Đây là có ý gì, để thủ hạ một mình ở đây không biết khi nào sẽ có chi viện, còn mình lại một mình trộm đào tẩu sao.
Ngoài cửa sổ, không biết khi nào lửa đã nổi lên ngày một lớn, ánh sáng hồng quang chiếu sáng, cách một khoảng cách cũng có thể cảm nhận được nhiệt khí ập vào mặt. Lộ Tiếu cách cửa sổ nhìn về nơi xa, chỉ thấy không ít chiến hữu đều chết thảm dưới đợt nổ mạnh, còn lại hoặc là bị vây khốn giữa màn lửa, hoặc là bị zombie bắt.
Sơ tán mọi người? Giảm bớt tổn thất?
Đến tình trạng này, chỉ sợ đã vô lực xoay chuyển trời đất. Nếu là Lộ Tiêud trước đây, vô luận có thể hay không, nhất định sẽ không chút do dự chấp hành nhiệm vụ. Nhưng hiện tại……
“Ba ba?” Có lẽ là thấy sắc mặt cha có chút không thích hợp, đứa con khẩn trương hô một tiếng.
Lộ Tuếu cúi đầu nhìn về phía con trai, chóp mũi nhẹ nhàng cọ cọ ngọn tóc mềm mại của đối phương: “Đừng sợ.” Liền ôm con trai vội vàng chạy ra văn phòng.
Bên ngoài một mảnh ồn ào, khu quản lý cũng chịu không ít tổn thất, trần nhà sột sột soạt soạt rơi xuống không ít bụi bặm. Nhân viên công tác thét chói tai chạy vắt giò lên cổ, hỏa thế đã lan tràn, hành lang tràn ngập khói đen nồng đậm.
May mà tầng trệt không cao, Lộ Tiếu rất nhanh đưa con trai chạy ra khỏi đây, nhưng đi chưa được mấy bước, liền thấy Trần Cảnh Tông không biết từ chỗ nào xông ra, chạy đên trước mặt Lộ Tiếu.
“Lộ Tiếu!” Hốc mắt người đó đỏ bừng, như là mới khóc một hồi, “Anh không sao chứ?”
Trần Cảnh Tông…… thần sắc Lộ Tiếu ám ám, bước nhanh đi qua: “Doanh trại an toàn bị huỷ hoại, cậu cũng mau chạy đi.”
“Chúng ta cùng ngau!”
“Không……” Lộ Tiếu không thể không thở dài, “Chúng ta vẫn nên tách ra thôi.”
Trần Cảnh Tông hé miệng, đang muốn giữ lại, không ngờ người đàn ông này lại nói như vậy, con mắt mở lớn kinh ngạc nhìn y.
Trần Cảnh Tông ngẩn ra, trong lòng hắn có một loại tư vị không thể nói thành lời. Sau khi vụ nổ diễn ra, người hắn nghĩ đến đầu tiên không phải người khác, chính là Lộ Tiếu. Cho nên cũng không quan tâm việc xấu hổ sau khi vừa thổ lộ xong, vội vội vàng vàng chạy đến, lại không ngờ rằng sẽ là kết quả này. Đáng tiếc, thật đáng buồn, thật đáng tiếc.
Hắn cắn môi dưới, chỉ cảm thấy ngực đau. Hắn đã trả giá nhiềunhư vậy, lại không thể làm tan viên đá lạnh này. Thậm chí ngay khi đâm vỡ cửa sổ đó, ngay cả hảo ý của hắn y cũng không nhận, lạnh nhạt vô tìnhnhư thế. Rõ ràng chỉ cần đáp ứng hắn, thì có thể tiến vào không gian, không cần mang theo con trai mạo hiểm, Lộ Tiếu cứ như vậy không muốn làm bạn với hắn ư.
Hốc mắt Trần Cảnh Tông không ngăn được dòng nước mắt, ngơ ngác sững sờ tại chỗ, ngay cả biến hóa quanh mình cũng không thể phát hiện.
Đột nhiên, hắn cảm thấy thân thể trầm xuống, cả người nháy mắt bay ra ngoài, ngã thật mạnh trên mặt đất. Cùng lúc đó, vị trí mà hắn đứng bị rơi xuống một cây cột đang bén lửa rất lớn, rơi xuống rồ vỡ ra thành tia lửa.
Trần Cảnh Tông kinh hồn phủ định tất cả, tầm mắt dời lên phía trên, đôi mắt trừng lớn. Trước mắt là người mà kiếp trước hắn vô cùng yêu, cũng là nhân quả của cả đời hắn. Trần Cảnh Tông làm sao ngờ tới, Phương Việt lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa còn…… Cứu hắn một mạng?
“Phát ngốc gì, tìm chết sao!” Phương Việt mắng, thuận tay kéo Trần Cảnh Tông lên. Nếu vừa rồi chậm một bước,
hắn không hề nghi ngờ sẽ bị chôn sống ở phía dưới.
Lúc này Lộ Tiếu cũng chạy đến, khi y phát hiện trên đỉnh đầu Trần Cảnh Tông có một đoạn xà nhà sắp rơi xuống thì đã không còn kịp rồi, may mắn Phương Việt đúng lúc xuất hiện.
Trần Cảnh Tông ngây ra như phỗng, hắn ngơ ngẩn nhìn Phương Việt: “Anh…… Vì sao lại cứu tôi?”
Hoàn chương 41