Lộ Tiếu nghe vậy nao nao, đưa ánh mắt nhìn Phương Việt, tựa như đang chứng thực. Phương Việt nhíu mày: “Là thật sự.”
“Mày còn dám nói?” Lý Khiêm lại quay đầu mắng, “Mày nghĩ những lời đó có thể lừa gạt ai……”
Lý Khiêm oán giận xả còn chưa hết, lại bị Lộ Tiếu đánh gãy: “Lý Khiêm, cậu đi về trước.”
Lý Khiêm không phản ứng, sắc mặt trầm xuống: “Anh muốn che chở tên khốn này?”
Lộ Tiếu trầm mặc trong chốc lát: “Tôi tin tưởng cậu ấy.”
Lý Khiêm nghe xong, chỉ cảm thấy giận không thể át. Cảnh Tông tín nhiệm tên đầu gỗ như vậy, không ngờ tới thời khắc mấu chốt —— y lại căn bản không lo lắng cho Cảnh Tông, thậm chí tình nguyện tin tưởng kẻ đầu sỏ gây tội rõ ràng là đang nói dối. Tầm mắt Lý Khiêm lưu chuyển giữa hai người. Lộ Tiếu và Phương Việt đều là mặt vô cảm nhìn, không đoán được cảm xúc, gã lúc này mới là kẻ lạc đàn.
“Phi, thật là uổng phí Cảnh Tông quan tâm anh!” Lý Khiêm trừng đỏ mắt, đẩy cửa ra, nhanh chạy ra ngoài. Nếu một trong hai đều thờ ơ với Cảnh Tông, vậy để gã tự đi tìm. Chẳng sợ lật tung cả cái doanh trại này, cũng nhất định phải cứu Trần Cảnh Tông ra.
Chờ anh, Cảnh Tông!
Trong phòng, ánh nến vàng lờ mờ chiếu lên hai thân ảnh, hắc ảnh trầm mặc không nói. Lộ Tiếu dẫn đầu mở miệng: “Việc Trần Cảnh Tông biến mất, hãy kể kỹ càng tỉ mỉ cho tôi nghe một chút.”
Phương Việt lắc đầu: “Tôi không tận mắt nhìn thấy, là Bạch Phong nói cho tôi.”
Bạch Phong? Lại là cậu ta. Lộ Tiếu nhíu mày, giữa mày hiện lên nếp uốn. Mọi công việc y đều hoàn thành, lần này tới kỳ thật là vì muốn dò hỏi dị năng của Bạch Phonh. Lại không nghĩ rằng có thu hoạch ngoài ý muốn, biết được Trần Cảnh Tông cũng có loại năng lực đặc thù này. Nhưng y không rõ Trần Cảnh Tông vì sao phải dấu diếm, nếu như thật có thể tùy thời tùy chỗ hư không tiêu thất, những dị hình căn bản không đáng tạo ra uy hϊếp, không biết có thể cứu biết bao nhiêu người.
Tầm mắt quay quanh phòng băn khoăn một hồi, chỉ thấy một mảnh hỗn độn, đồ đạc quăng tứ tung. Có lẽ là do Lý Khiêm làm. Lộ Tiếu mở miệng: “Vậy Bạch Phong đâu.”
“Ai biết?” Phương Việt nhún nhún vai, “Có lẽ lại đi đâu chơi, rời đi cũng không nhất định.”
“Thật à.” Lộ Tiếu xoa cằm, “Vậy chờ cậu ta trở về bảo cậu ta đên gặp tôi, tôi muốn hỏi một chút về chuyện dị năng.”
Phương Việt sửng sốt: “Tôi nói sao cậu ta nghe.” Dừng một chút, lại nói, “Huống chi, cậu ta không muốn trả lời thì thế nào cũng vô dụng. Tôi cũng hỏi qua rất nhiều chuyện, lại chỉ biết là lai lịch dị năng.”
“Lai lịch?” Hai mắt Lộ Tiếu sáng rực như lửa.
“Ha, cậu ta nói là trời sinh.” Phương Việt cười nói, “Anh tin sao.”
Lộ Tiếu trầm mặc trong chốc lát, cũng chưa nói tin hay không, chỉ nói ngày khác lại đến tìm Bạch Phong, liền rời đi.
Phương Việt làm lơ căn phòng hỗn độn, chỉ rửa mặt một phen liền bò lên trên giường chuẩn bị ngủ. Nhưng đôi mắt sau khi nhắm lại, khuôn mặt khóc lóc của mẹ Ngô Giang lại hiện lên ở trong đầu.
Sự áy náy với cha mẹ Ngô Giang và cậu ấy lại càng gia tanqg, như một khối đá nặng đè ở trên ngực thở không nổi. Anh không kìm được mà hồi tưởng ngay cảnh tượng lúc đó, tưởng tượng nếu là
mình thành công giữ chặt Ngô Giang, lúc này
ba người một nhà họ có phải đã lệ nóng doanh tròng mà đoàn tụ hay không.
Anh lại nghĩ tới lúc ấy rời nhà Ngô Giang, lúc ấy cha mẹ cậu mới đi không lâu. Nếu không phải là đưa cô gái về nhà, không chậm trễ thời gian, nói không chừng có thể vừa lúc gặp được. Sẽ không gặp zombie ở trên đường cao tốc, sẽ không gặp Long ca, mà anh cũng có thể nhanh về nhà tìm cha mẹ mình.
Thời gian cứ yhees trôi đi, Phương Việt không ngừng miên man suy nghĩ, thần kinh vẫn luôn ở
trong trạng thái hưng phấn, không hề buồn ngủ.
Đôi mắt anh nhắm chặt, cưỡng bách mình đi vào giấc ngủ, trán chảy đầy mồ hôi nóng. Nhiệt độ tối nay có vẻ cao hơn, cho dù không đắp chăn cũng nhịn không được mồ hôi nóng tẩm ướt quần áo.
Lúc này, Phương Việt cảm thấy bên cạnh một cổ lạnh lẽo tới gần, anh theo bản năng duỗi tay kéo, trên người đột nhiên trầm xuống. Trợn mắt, lại thấy Bạch Phong đè ở trên người, vẻ mặt không đoán nổi, cánh tay đang mình nắm chặt.
Bình thường còn không cảm thấy, nhưng hiện tại oi bức như thế, Bạch Phong lại chẳng khác gì một khối băng, Phương Việt nhất thời có điểm luyến tiếc buông ra. Trong lòng khô nóng tựa hồ cũng đang theo đó dần hạ nhiệt độ, khôi phục bình tĩnh.
Bạch Phong cau mày muốn đứng dậy, Phương Việt tham luyến sự lạnh lẽo, thế nhưng ma xui quỷ khiến lại bắt lấy người cậu ta không cho động đậy: “Trên người của cậu sao lại lạnh như băng vậy.”
“…… Anh nóng lắm à?”
“Ừ.” Đầu Phương Việt như thanh tỉnh một chút, bỗng nhiên ý thức được mình làm như vậy có chút không thích hợp, ngượng ngùng buông tay, “Xin lỗi.”
Bạch Phong không nói gì, trực tiếp đứng dậy, sờ soạng túi, móc ra mấy một hộp nhot ném cho Phương Việt. Phương Việt nhận chúng, phát hiện là một bình chất lỏng có màu lam đựng trong bình thủy tinh: “Đây là……”
“Thuốc để anh biến cường.” Bạch Phong thuật lại những gì nghe được từ Mã Kha, “Uống nó, sau đó tới đấu một trận.”
Phương Việt lúc này mới hồi tưởng trước từng đáp ứng Bạch Phong, tức khắc có chút dở khóc dở cười: “Đồ trân quý như vật, có thể dùng đúng lúc được không.” Nhưng Bạch Phong không thèm nói lý, trực tiếp mở cửa đi ra ngoài.
Muốn đánh ngay bây giờ? Phương Việt lắp bắp kinh hãi, đành phải đi giày. Anh tỉnh cũng không thành vấn đề, dù sao cũng đang không ngủ được.
Gian ngoài ve kêu ồn ào, không thấy ánh trăng không có đèn đường, Phương Việt thích ứng một hồi lâu mới thấy rõ. Bạch Phong không cho anh thời gian chuẩn bị, vừa ra khỏi cửa liền tấn công. Tuy rằng đối phương ngay từ đầu không vận hết toàn lực, nhưng Phương Việt cũng không hoàn toàn chuẩn bị tốt. Khó khăn lắm tránh thoát mấy cú đánh, vẫn là không cẩn thận bị thương, cánh tay bị cắt một vết dài.
Đấu thôi mà cầm dao chi hả???
Phương Việt nắm tay thật chặt, bình thuỷ tinh trong người cũng bị ảnh hướng bởi thân nhiệt anh. Anh không nghi ngờ cậu, mở nắp bình uống một hơi cạn sạch.
Mang theo chất lỏng lạnh lẽo chảy qua yết hầu, một vị bạc hà tràn đầy khoang miệng, ngay cả yết hầu cũng theo đó lạnh cả người. Ngay sau đó, cảm giác lạnh lẽo rất nhanh chuyển hóa thành khô nóng, mỗi một tế bào trong thân thể đều đang la hét, đều đang sôi trào.
Phương Việt sợ hãi mà chớp chớp mắt, chỉ cảm thấy tầm thật trống trải, lập tức trở nên rõ ràng, giống như là phim truyền hình đang được tua chậm, mọi động tác của Bạch Phong đều có thể nắm bắt. Sức lực cũng biến cường gấp đôi. Anh cảm giác mình không có gì làm không được, có thể dễ dàng bóp nát bất luận xương cốt dị hình nào.
Loại thuốc này đối với cường giả mà nói thì tác dụng quá lớn. Giả như người thường lực lượng là 10, cho dù tăng gấp đôi cũng mới 20. Nhưng nếu lực lượng cơ sở là 50, tăng lên theo cấp số bội có thể hơn 100. Rất rõ ràng, Phương Việt chính là người đang ở trong trạng thái. Anh dễ dàng hóa giải công kích, cũng thành công xoá sạch mọi vũ khí trong tay đối phương.
Đôi mắt Phương Việt thiêu đến đỏ bừng, như mãnh thú thị huyết, nửa híp mắt giằng co cùng con mồi trước mặt.
Bạch Phong liếʍ liếʍ môi, tán thưởng: “Giỏi quá.” Phương Việt còn không kịp khiêm tốn đáp lại, lại nghe người nọ hạ giọng, trong cổ họng truyền ra tiếng cười áp lực, “Tôi muốn đánh thật, chúc may mắn.”
Bóng đêm càng đặc, tới bây giờ, ngay cả tuần tra viên trực ban cũng có chút uể oải, chỉ có ngoại vật ngoài
thiết võng là không biết mệt mỏi.
Lý Khiêm chạy như bay ở trong bóng đêm. Gã đến nhà Cảnh Tông, lại không tìm được người. Ngay cả ổ chăn cũng một mảnh lạnh băng, tựa hồ thật lâu không có chủ nhân dùng qua. Gã trong lòng âm thầm quyết định, nếu trong daonh trại tìm không thấy người, liền đi ra ngoài doanh trại tìm. Chẳng sợ vứt bỏ cái sinh mệnh này, cũng phải đưa được Cảnh Tông trở về.
Qua tầng nhà quản lý, Lý Khiêm cũng gõ cửa định dò hỏi xưm có từng thấy Cảnh Tông hay không, nhưng đợi nửa ngày cũng không ai mở cửa.
Chẳng lẽ không ai ở? Sao có thể, loại này tương đối rẻ mà hoàn cảnh lại tốt hơn so với ở lều, hẳn là sớm bị đoạt rồi mới đúng.
Tym Lý Khiêm đập nhanh hơn, nơi này khả nghi như thế, nói không chừng chính là nơi giam giữ Cảnh Tông. Gã thử thăm dò sờ tay lên, mở nhẹ cửa, ngoài dự đoán chính là cửa cũng không bị khóa lại, mở cửa dễ như trở bàn tay. Đẩy cửa vào, trong phòng một mảnh đen tối, sườn phòng nhỏ lại ẩn ẩn lộ ra ánh sáng, còn có thể mơ hồ nghe thấy âm thạn nói chuyện.
Không phải Cảnh Tông? Gã không dám xác định, thật cẩn thận tới gần, dán lỗ tai ở cạnh cửa. Nơi này, thanh âm nói chuyện trong phòng lại càng rõ ràng.
“Đều chuẩn bị tốt, chờ ngày mai là co thể hành động.” Thanh âm của một người trẻ nói.
“Được, được!” Lúc này là tiếng của một lãi giả, thanh âm kích động có chút run rẩy, “Rốt cuộc có thể khiến những tên tham quan ô uế đó nếm chút khổ sở vì đã coi chúng ta như lũ súc sinh cầu bao nuôi.”
Một người trả lời: “Liền tính là súc sinh, bị bức nóng nảy cũng sẽ cắn người.”
Súc sinh? Tham quan ô lại? Hành động?
Lý Khiêm nghe lời này có chút không thích hợp, trực giác báo rằng hẳn là nên nhanh chóng rời đi, không nên dính dáng đến chuyện phiền toái này, nhưng câu nôi tiếp theo lại khiến bước chân gã dừng lại.
“Bom ở khu nhà quản lý thế nào rồi.”
Có, bom?
“Còn đang được mang vào! Tôi sớm đã không quen nhìn những tên tuần tra viên, cáo mượn oai hùm, cầm súng trên tay hù doạ người khác!”
“Không sao, chuẩn bị sao cũng đều được. Chúng ta chuẩn bị lâu như vậy, còn không phải là vì ngày này?.”
Lý Khiêm run rẩy, không tự chủ được lui một bước, cửa trước mắt lại đột nhiên mở ra, ánh nến lập tức sáng lên. Người mở cửa cùng Lý Khiêm đều sững sờ đứng
tại chỗ, Lý Khiêm phản ứng trước, đang muốn chạy trốn, lại bị người bắt lấy.
“Có người nghe lén!”
Ngay sau đó, từ trong phòng tràn ra năm sáu thanh niên, mỗi người hung thần ác sát, đồng thời áp Lý Khiêm trở về phòng. Trong phòng là một lão nhân, tóc đã hoa râm, tinh thần quắc thước, đôi mắt sáng trưng như bóng đèn, trừng lớn: “Mày là ai, ai phái mày tới!”
Chân Lý Khiêm sợ đến nhũn ra, bị người cưỡng chế quỳ xuống: “Tôi chỉ là đi ngang qua! Cái gì cũng chưa nghe được, cái gì cũng chưa nghe được.”
Lão nhân lại càng không tin: “Cái gì đi ngang qua? Vậy mà lại đi vào nhà tao hả!?”
“Trương lão, làm sao bây giờ?” Thanh niên bắt được Lý Khiêm dò hỏi.
Lão nhân trầm ngâm, hỏi Lý Khiêm: “Những gì hôm nay mày nghe thấy, mày có giữ bí mật không.”
“Nhất định, nhất định.” Lý Khiêm gật đầu như gà con mổ thóc, “Tôi miệng lạn cũng sẽ không nói.”
Lão nhân cười nhạo: “Không phải không nghe được?”
Lý Khiêm sửng sốt. Lão nhân không hề để ý đến gã, gọi vài thanh niên nói: “Giao cho các người xử lý đi, đừng lưu người sống.”
Hoàn chương 38