Phương Việt túm lấy Trần Cảnh Tông đi rồi ném vào một góc không người, khiến cho lưng của Trần Cảnh Tông đập mạnh vào tường. Trần Cảnh Tông bị đau lưng, không khỏi khó chịu nhíu mày, lại gắt gao cắn môi không chịu phát ra âm thanh nào, quật cường trừng mắt nhìn.
Phương Việt đi thẳng vào vấn đề: “Cậu đưa cha mẹ Ngô Giang đi đâu?”
“Cái gì Ngô Giang?” Trần Cảnh Tông nghe vậy tuy rằng sửng sốt một chút, nhưng lập tức phản ứng lại, “Tôi không quen biết bọn họ.”
“Đừng giả ngu, người cậu tìm toàn là kẻ’thẳng thắn’.” Phương Việt áp lại lửa giận, “Tên ria mép kia không phải một giuộc với cậu sao?”
Trong lòng Trần Cảnh Tông nổi lên tia gợn sóng, trên mặt lại cố gắng bình tĩnh: Tên khốn này đến tột cùng làm sao thấy được…… Không, quan trọng lại, anh ta trở về bằng cách nào? Trừ những người quản lý doanh trại, còn ai khác có quyền ở đây?
“Nói đi.”
“Tôi không biết anh đang nói gì.” Trần Cảnh Tông nhíu mày, đôi tay ôm ở trước ngực, “Đột nhiên kéo tôi đến đây, nào ai không hiểu được.”
“Thật không.” Phương Việt lạnh hừ một tiếng, túm chặt cánh tay hắn muốn đi, “Một khi đã như vậy, chúng ta đến trước mặt bọn họ đối chứng, xem cậu có nhận ra họ hay không!”
Tay Trần Cảnh Tông bị bóp mạnh sinh đau: “Buông tay, buông tay ra!” Hắn ghét bị người như thế đối đãi thô lỗ, đặc biệt là người này lại là Phương Việt, cảm giác ghét bỏ lại tăng thêm một bậc.
Phương Việt không ngờ hắn lớn tiếng kêu to đưa tới tuần tra viên, liền một tay che lại miệng người này, liền ôm lấy hắn đồng thời đẩy vào chỗ tối.
“Ô ô!” Tay phải Trần Cảnh Tông bị khóa trái phía sau, tay trái dùng sức gỡ bàn tay của anh ta ra, cào rách da Phương Việt.
“Giao người ra, đừng hòng dùng thủ đoạn nham hiểm.” Bàn tay Phương Việt hiện ra gân xanh, dùng sức, “Lý do cậu làm vậy tôi không cần biết. Không muốn chuyện này lớn lên thì mau giao cha mẹ Ngô Giang ra đây, hay…… cậu cũng đuổi bọn họ đi rồi!”
Trần Cảnh Tông nghe xong lời này, chỉ cảm thấy trái tim băng giá —— trong lòng Phương Việt, hắn đến tột cùng đã mang hình tượng ác độc như thế nào? Đúng, chính hắn cũng muốn ngũ mã phanh thây người đàn ông này, nhưng chưa từng nghĩ tới việc đi trêu chọc người không liên quan. Ngay cả cha mẹ Ngô Giang hắn cũng chỉ đưa họ đến một chỗ ở khác, hoàn cảnh rõ ràng tốt hơn so với căn lều kia.
Nhưng hắn cũng không muốn giải thích gì, hai người sớm đã ân đoạn nghĩa tuyệt, cần gì phải để ý loại chuyện vặt này. Trần Cảnh Tông rũ xuống, nắm tay thật chặt: “Tùy anh nghĩ như thế nào. Nếu anh không tin tôi, tôi đây cũng không còn gì để nói.”
Phương Việt còn nghĩ rằng hắn rốt cuộc nghĩ thông suốt, vừa nghe xong lời hắn nói, giận đến mức bật cười: “Thật không, vậy là cậu thừa nhận?”
“……”
Lại làm lơ. Phương Việt quả thực chịu đủ rồi, có nói cái gì cũng không thể làm rõ! Là đàn ông con trai mà dong dong dài dài. Bản thân đã nói sẽ không giở trò quỷ ra, nhưng nhìn hắn mà xem, mặc kệ anh có hỏi sao cũng không chịu mở miệng ra, một lý do cũng không có? Anh lại không phải siêu nhân không thể đọc hiểu suy nghĩ con người, làm sao trông cậy vào việc mở to hai mắt để đọc hiểu người khác.
Phương Việt biết rất khó để cạy miệng Trần Cảnh Tông, trừ khi có vật chứng nhân chứng đầy đủ.
“Đi.” Anh lại một lần nữa túm chặt tay Trần Cảnh Tông, “Đi tìm Lộ Tiếu.”
“Cái gì?” Trần Cảnh Tông có chút luống cuống, “Có gì liên quan đến anh ta.”
Phương Việt cũng không quay đầu lại: “Y là cảnh sát, hỏi cung chính là sở trường của y.”
Nói thật, anh cũng không muốn liên lụy đến ai. Thế nhưng nguyên nhân Trần Cảnh Tông hãm hại anh lại không rõ…… Nếu bỏ qua vì từng có tình cảm, như vậy cũng khiến hắn đỡ mất mặt. Nhưng lúc này không phải thời điểm để nói chuyện này, nếu đúng là Trần Cảnh Tông thật sự đưa cha mẹ Ngô Giang ra ngoài doanh trại, chỉ sợ dữ nhiều lành ít, một chút cũng không thể chậm trễ.
“Không!” Trần Cảnh Tông lại đá, “Tôi không đi, buông tôi ra!”
“Vậy là cậu sẽ nói?”
Trần Cảnh Tông ngẩn ra, tên khốn này lại thử hắn? Chẳng lẽ muốn trêu đùa mình mới đủ. Tầm mắt hắn chuyển hướng, nỗi lòng muôn vàn biến: “Too……”
“Phương Việt, lại là mày!?”
Mắt thấy Trần Cảnh Tông chuẩn bị nói thì lại bị một giọng nam đầy thịnh nộ đánh gãy. Người nọ xông tới, muốn tách hai người, lại không thể tách tay Phương Việt ra, chỉ có thể trợn mắt nhìn: “Còn không buông hắn ra! Cảnh Tông đã sớm không thích mày, mày sao còn có thể dây dưa đến thế? Da mày cũng dày quá rồi!”
Nơi này là chỗ hẻo lánh, ngày thường không có bao nhiêu người, cứ thế có ba người đến.
Lý Khiêm không ngờ chỉ ngẫu nhiên đi ngang qua, thế nhưng gặp được tình địch trước kia: Tên khốn này đến tột cùng tới doanh trại an toàn khi nào, không chết ở trên đường thật đúng là vận khí tốt.
Phương Việt thấy người tới là một tên phiền toái, sách sách nói: “Đừng xen vào việc người khác.”
“Chuyện của Cảnh Tông chính là chuyện của tao.” Lý Khiêm nói lời chính nghĩa, lại cười lạnh một tiếng, “Tao tuy rằng ghét mày, nhưng cũng thấy mày là một đáng nam nhi, không ngờ con bà nó, chia tay lâu như vậy, còn dây dưa không thôi.”
Ông nói gà bà nói vịt. Phương Việt vô ngữ: “Tao không phải tới cầu tái hợp, mày đừng xen mồm.” Quay đầu thúc giục Trần Cảnh Tông, “Nhanh lên.”
“Tôi……” Ánh mắt Trần Cảnh Tông lóe lóe, quật cường quay đầu đi, “Không có gì để nói.”
Ha? Rõ ràng vừa rồi đáp án đã ở bên miệng, nếu không phải nửa đường có một Trình Giảo Kim nhảy ra, khẳng định đã sớm thú nhận. Tên Lý Khiêm này……
Mày Phương Việt nhảy nhảy, vẻ mặt hắc tuyến, giá trị tức giận tăng lên theo bội số, mắt thấy sắp bùng nổ. Mà đầu sỏ gây tội lại không hề sở giác, vẻ mặt dào dạt đắc ý, lấy người tư thái thắng đứng giữa: “Nghe thấy chưa? Hắn nói không có gì để tiếp tục. Chia tay thì chia tay rồi, cũng đừng làm chuyện như vậy nữa.”
Phương Việt rốt cuộc không thể nhịn được nữa, một quyền đấm lên khuôn mặt đáng ghét kia: “Mày mẹ nó đừng quấy rối tao! Đã nói không phải là cầu hợp, tai mày điếc à!”
Lý Khiêm không phản ứng kịp, đột nhiên bị đánh cho phát ngốc, mắt đầy sao xẹt. Nhưng trong mắt lại hiện lên hình ảnh Phương Việt lôi lôi kéo kéo Cảnh Tông, lung lay đứng dậy muốn cản: “Mày có mặt làm mà không có mặt thừa nhận?! Không phải muốn hợp lại, mày quấn lấy em ấy làm cái gì! Thật là không biết xấu hổ!”
Phương Việt khẳng định chỉ số thông minh của người này chỉ ở 0 thì mới hiểu lầm mình mãi như vậy, lửa giận càng tăng lên: “Ông đây nói rồi —— tao thà ở bên cạnh cái tên biênd thái tâm thần kia, cũng sẽ không cầu tái hợp với loại người tâm địa độc ác như hắn! Mày……”
“Chát!”
Lời nói còn chưa dứt, bên tai đã vang lên tiếng tát thanh thuý. Mặt Phương Việt nóng rát, Lý Khiêm cũng sửng sốt, tầm mắt cùng chuyển hướng tới người kia.
Tay Trần Cảnh Tông giơ cao, mặt vô biểu cảm.
Tâm địa ác độc? Còn lấy người tình hiện giờ để làm thước đo? Rõ ràng cái gì cũng không biết, dựa vào cái gì nói hắn tâm địa ác độc!
Hết thảy đều là Phương Việt nợ hắn, hắn bất quá ăn miếng trả miếng, theo lý thường mà thôi.
Trong văn phòng dưới một căn nhà hai tầng. Trong nhà có một nam một nữ đang ngồi, khuôn mặt nghiêm túc.
Doanh trại an toàn có thiết kế pin mặt trời và máy phát điện, nhưng vẫn cần duy trì điện. Bởi vậy tới buổi tối, trừ nhân viên cao tầng, những hộ gia đình khác đều dùng nến để thắp.
Lộ Tiếu ngồi đối diện một cô gái tên Mã Kha, một giờ trước mới bước vào doanh trại, cô ta yêu cầu cần gặp nhân viên cao tầng ở đây. Cô ta thoạt nhìn không đến hai mươi, mang một mũ lưỡi trai, tuy rằng khuôn mặt non nớt, trên người lại tản mát ra khí chất không thể khiến người khinh thường.
Hai người sau khi ngồi xuống, Lộ Tiếu dẫn đầu mở miệng: “Đừng khách sáo, có chuyện gì nói thẳng.”
Mã Kha cũng không nhiều lời, móc từ ba lô ra một cái hộp màu bạc, đẩy đến trước mặt y: “Mau mở ra nhìn xem.”
Lộ Tiếu nhìn cô gái, cúi người vặn khoá hộp, bên trong thình lình lộ ra ba bình thủy tinh, đựng đầy chất lỏng màu lam trong suốt.
“Đây là thuốc được các tiến sĩ nghiên cứu phát minh ra.” Không đợi Lộ Tiếu đặt câu hỏi, Mã Kha liền mở miệng giải thích, “Có thể làm tố chất thân thể tăng cường gấp đôi, không có tác dụng phụ.”
Mí mắt Lộ Tiếu giựt giựt. Cho đến ngày nay, loại thuốc này được mọi người gọi là Phúc Âm, khả ngộ bất khả cầu. Chỉ là không biết đây là thật hay giả, và mục đích là gì
Y lấy ra một cái bình nhỏ, đặt dưới ánh đèn xem xét, thân bình phản xạ lam quang nhàn nhạt. Y đặt thuốc lên bàn: “Tiến sĩ mà cô nói là ai.”
Cô ta đáp: “Hắn họ Dương, làm ở viện nghiên cứu L, cũng là nhà khoa học trong quốc nội tối cao.” Cô dừng một chút, lại từ trong bao lấy ra một phong thơ, “Xin lỗi, hẳn trước nên cho anh cái này.”
Đó là một phong thư giới thiệu, ở trên còn có chữ ký của tiến sĩ Dương. Lộ Tiếu thường xuyên thấy người này trên TV, cho nên dược phẩm an toàn bảo đảm vẫn phải có. Chỉ là……
“Tôi đã biết.” Lộ Tiếu giơ tay, “Cô có thể uống một chút không.”
Mã Kha nhíu mày: “anh không tin?”
“Để ngừa vạn nhất.”
“…… Không sao cả.” Cô ta cũng không chối từ, cầm lấy bình uống. Mặt trợn lên, đôi đồng tử vốn đen bỗng hơi phiếm hồng, duỗi tay bắt lấy một gics bàn, dùng sức vặn —— một mảnh gỗ cứng cứ thế gãy ra.
Lộ Tiếu nhìn ở trong mắt, tuy bất động thần sắc, lại thầm giật mình. Xem ra loại thuốc này rất có hiệu quả.
“Không chỉ riêng sức lực, năng lực nhảy, thính lực, còn có lực phản ứng, đều lợi hại gấp đôi.” Khi nói chuyện, màu mắt Mã Kha dần dần khôi phục bình thường, “Chỉ là mỗi bình dược chỉ có thể duy trì một phút đồng hồ, mỗi ngày không thể vượt qua ba bình. Chỉ cần y theo quy định này mà làm thì sẽ không sinh ra bất luận bất ổn nào với thân thể.”
Lộ Tiếu trầm ngâm: “Tôi biết, để thuốc lại ở đây, tôi sẽ thương lượng sao.”
Mã Kha gật đầu, lại nói: “Lá thư kia còn viết cả phương pháp phối thuốc, có thể công bố cho mọi người, không có vấn đề gì. Tiến sĩ nói, ‘ tuy rằng chỉ là một chút sức lực, cũng hy vọng có thể trợ giúp nhân loại qua cửa ải khó khăn này ’.”
“Nếu mỗi người đều có thể giống tiến sĩ, chúng ta cũng sẽ bớt việc rất nhiều.” Lộ Tiếu đứng dậy, tính cáo biệt cô gái.
Mã Kha một mình rời đi, vừa đóng cửa xoay người, lại thấy một thiếu niên tóc đen xa lạ dựa ở ven tường, không khỏi ngẩn ra.
Người xa lạ nọ nở nụ cười: “Buổi tối vui vẻ.”
Cô gái còn chưa kịp đáp lại, người nọ đột nhiên biến mất —— giây tiếp theo, đôi đồng tử của cô ta đột nhiên phóng đại, cổ tê rần, hai mắt biến thành màu đen, hôn mê.
Hoàn chương 33