Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nghe Nói Kiếp Trước Tôi Là Tra Công

Chương 27

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phương Việt mạnh mẽ đứng lên: “Cậu chừng nào thì tới.” Hoàn toàn không nhận thấy được hơi thở của người tới, hơn nữa nhìn vị trí đối phương, tựa hồ đã ở đây trước bọn họ.

Bạch Phong không đáp lời, ném một cái túi nilon trắng xuống. Phương Việt tiếp được, phát hiện bên trong nhét đầy các dược vật, trong đầu đột nhiên xuất hiện ý nghĩ đáng sợ là cậu ta đang giúp mình. Nhưng bởi vì nó quá đáng sợ, cho nên lập tức vứt ra sau đầu.

“Cậu vừa rồi nói……” Cô gái cẩn thận mở miệng.

Bạch Phong ngồi vào vị trí ban đầu của Phương Việt: “Tôi đáp ứng cô, nhưng có điều kiện.”

Điều kiện?

Lưu Tư Dung tuy vẫn không quá yên tâm nhân phẩm của thiếu niên này, nhưng trong lòng biết đây là cơ hội cuối cùng, thử hỏi: “Điều kiện gì?”

Bạch Phong lấy ra một con dao nhỏ —— đây là con dao nhặt được trên người lưu manh. Cậu ta đưa đồ cho cô, nhẹ giọng nói: “Gϊếŧ toàn bộ người lây nhiễm.”

Nghe vậy, Lưu Tư Dung ngẩn người. Cô ngơ ngác cúi đầu nhìn con dao trong tay, thân dao nhìn yếu ớt, tựa hồ có thể bị bẻ gãy một đoạn, nhưng một khi đâm trúng nhược điểm cũng có thể một kích bị mất mạng.

Sau khi trải qua sống chết mấy ngày nay, lúc gϊếŧ zombie cũng phải run tay nữa, trước mắt lại nhận được mệnh lệnh đi gϊếŧ người. Những người đó, những người đó đã cứu cô, còn sống cùng nhau một thời gian. Tuy rằng bị cảm nhiễm, nhưng còn sống. Nếu làm như vậy, vậy mình có khác gì đám đàn ông đó.

Lưu Tư Dung run rẩy môi, nửa ngày không phát ra một tiếng. Kỳ thật, nếu như bảo cô tự sát thì cô cũng không có chút do dự. Chỉ là chuyện này……

Đến tột cùng là lựa chọn bạn bè, hay là lựa chọn con trai?

“Cái gì, không muốn?” Bạch Phong chờ một lúc đã mất hết kiên nhẫn, “Vậy thôi.”

Phản xạ của cô gái như có điều kiện, ngẩng đầu lên: “Tôi làm, tôi làm!”

Cô không thể nói không được, nếu đứa trẻ tiếp tục đi theo mình, khẳng định sẽ rất khó sống sót. Hiện giờ trong trấn rất ít người ngoài tiến vào, hôm nay khó khăn mà thấy hy vọng, không thể dễ dàng buông tha cơ hội này.

Cho nên mặc kệ là yêu cầu gì, cô đều đáp ứng.

Co gì phải sợ, chỉ là gϊếŧ những người từng sống với nhau thôi mà.

“Khoan đã.” Phương Việt lên tiếng ngăn cản, nhíu mày nhìn Bạch Phong, “Vì sao lại thêm điều kiện này.”

Đối với sự hiểu biết của mình về Bạch Phong, không thể vì lý do”Cảm nhiễm” này. Huống chi cô gái chưa được huấn luyện gì, chỉ với một con dao nhỏ, sao có thể gϊếŧ chết nhiều người như vậy

Bạch Phong tựa hồ không muốn trả lời, bởi vậy không để ý tới Phương Việt, chỉ bảo cô gái mau hành động nhanh: “Chỉ cho cô một tiếng.”

Lưu Tư Dung luống cuống, vội vàng rời khỏi, lại bị Phương Việt túm chặt cánh tay: “Cô suy nghĩ rõ ràng chưa? Đó là đồng bạn mưu sinh của cô đấy.”

Cô gái ngẩn người, lại nhìn về phía Bạch Phong, thấy đối phương không phản ứng, trong lòng biết đã không thể thương lượng được nữa, không khỏi lộ ra một nụ cười chua xót: “Đúng vậy…… Là con mình thì quan trọng hơn.”

Tầng hầm cách phòng thuốc không xa, năm phút đồng hồ đi đường là đến. Nhưng càng đến gần, tim Lưu Tư Dung đập càng nhanh, khẩn trương nắm lấy con dao giấu trong ống tay áo.

Cho dù pháp luật đã không còn hiệu quả, nhưng lại bị quan niệm đạo đức trói buộc. Cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày, trên cảnh trên đường phố mơ hồ, phảng phất như đi trong một giấc mộng, rất nhanh thôi sẽ đi đến ác mộng.

Vẫn lấy âm thanh làm kí hiệu, vẫn là người phụ nữ phanh ngực lộ vυ" nữ ra mở cửa. Vừa rồi Lưu Tư Dung lấy cớ điều tra để ra ngoài, lát nữa thôi sẽ bị mọi người vây quanh dò hỏi kết quả.

“Không, không sao rồi……” Lưu Tư Dung khó khăn mở miệng, “Cán đàn ông đều bị đuổi đi rồi.”

Nghe thấy tin vui, nhiều người vui vẻ thét chói tai, nhưng cũng có người mang thái độ hoài nghi: “Thật sự? Đuổi đi như thế nào?”

“Hắn đánh bọn họ một trận, những người đó bị đánh nen sợ.” Lưu Tư Dung từ khe hở đám người nhìn thấy đứa con của mình thu lu trong góc, “Thật sự không sao rồi. Tôi, tôi đưa con đi ra ngoài hít thở bầu không khí.”

“Buổi tối giờ nguy hiểm lắm.” Cô Trịnh lo lắng, “Quái vật còn quanh quẩn đâu đây.”

Lưu Tư Dung cười khó coi: “Không sao, ra khỏi cửa thôi.”

Cô bế con lên, trìu mến xoa xoa lọn tóc cậu bé. Đây là lần cuối cùng, hai người đang ở bên ngoài chờ cô, chỉ cần đưa con ra ngoài, chuyện sau đó, để mình cô đối mặt.

Khoảng cách từ đây đến cửa thật dài, cô cảm thấy tất cả mọi người đều mang ánh mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm vào mình, trái tim không khỏi đẩy nhanh tốc độ đập. Để tránh bị bại lộ cảm xúc, nỗ lực đưa mắt nhìn thẳng từng bước một đi ra ngoài.

Mắt thấy chỉ còn cách một bước, người phụ nữ chuyên mở cửa đi đến, ngăn cô lại, vẻ mặt hồ nghi: “Cô bình thường đều nói bên ngoài nguy hiểm, cũng không mang con ra ngoài bao giờ. Tại sao hôm nay đổi tính vậy?”

Lưu Tư Dung cố gắng trấn định: “Là vì nghẹn lâu rồi, sợ buồn đến hỏng, tốt xấu cũng phải ra ngoài hít thở không khí.”

“Vậy cũng không vội.” Người phụ nữ nhẹ nhàng bâng quơ, “Cô kể lại rõ ràng, rồi tôi cho cô đi.”

Lưu Tư Dung căng thẳng: “Chuyện gì?”

Người phụ nữ cười nhạo một tiếng: “Tôi dù già cũng không phải ngốc. Hôm nay vừa có vài người ngoài tới, cô liền muốn đưa con ra ngoài, tôi nói,” giọng nói của cô ta bén nhọn, “Không phải thông đồng với gã kia, để gã đưa cô đào tẩu chứ?”

Lưu Tư Dung ôm chặt đứa trẻ: “Cô suy nghĩ nhiều rồi.”

Hai người giương cung bạt kiếm, có thể thấy được sự đối trang giữa họ, cô Trịnh vội nhanh tới khuyên giải. Người phụ nữ nọ khá tôn kính trưởng bối, lập tức nói nhẹ nhàng: “Hừ, vậy tôi đi ra ngoài với cô cho khuây khoả. Nếu tôi nghĩ sau, cô là người đại lượng, thứ cho tôi tiện miệng.”

Ban đêm gió lạnh thổi, trăng sáng sao thưa. Bạch Phong ngồi xếp bằng trên xe, tháo dỡ súng ống. Phương Việt đứng ở một bên, tầm mắt dừng hướng tầng hầm.

Dù sao họ sớm hay muộn cũng chết, cùng với việc đau khổ sinh ra quái vật, chi bằng chết di rời xa nhân thế.

…… Cũng không đúng.

Sự sống của họ, không ai có thể tự tiện cướp đi sinh mệnh người khác. Từ cảm nhiễm đến giai đoạn phát tác sẽ trải qua một khoảng thời gian, nếu trong khoảng thời gian này nghiên cứu chế tạo ra giải dược, ai nguyện ý từ bỏ hy vọng.

Đến tột cùng đâu là đúng, cái gì là sai, Phương Việt cũng không biết. Cho nên anh không phản đối Bạch Phong, cũng không ngăn cản Lưu Tư Dung vì con mà làm tất cả.

Tầng hầm bên kia truyền đến động tĩnh, Phương Việt lấy lại tinh thần: “Ra rồi.”

Nhưng ra không chỉ Lưu Tư Dung, phía sau còn đi theo một người phụ nữ xa lạ. Hai người đến gần, người phụ nữ xa lạ kia hừ lạnh một tiếng: “Tôi biết mà. Cô trước mặt người khác cụp mi rũ mắt, sau lại không biết có bao nhiêu tâm tư, dám gạt chúng tôi.”

Lưu Tư Dung chôn đầu không nói, cô đặt con xuống, vỗ vỗ vào lưng nó: “Đi, đi theo anh kia.”

Nhưng đứa trẻ vẫn không nhúc nhích mà chỉ đứng ở đó, cũng không nói lời nào, lấy sự trầm mặc tỏ vẻ kháng nghị.

Người phụ nữ xa lạ kia đến bên cạnh, cẩn thận đánh giá hai hai người con trai, kinh ngạc nhướng mày: “Ồ, hai người này trẻ tuổi nha, cô đúng là cao tay.”

Bạch Phong đã chuẩn bị súng, cũng không đứng lên, ngồi tại chỗ, cười như không cười nhìn về phía Lưu Tư Dung.

Trong lòng ả ta phát lạnh, không tự chủ được lui về phía sau một bước, không ngờ bị đồng bạn kéo rời đi. Người phụ nữ tin rằng hai thanh niên nọ không nghe thấy tiếng của mình nên mới dừng lại, cười nói: “Nếu chuyện đã bại lộ, hai ta cũng đừng cất giấu. Như vậy đi, chỉ cần cô đưa tôi cùng đi, tôi sẽ không nói cho những người khác. Nếu không…… Mọi người hẳn là sẽ không dễ dàng buông tha cho cô.” Lời của ả rát rõ ràng.

Lưu Tư Dung quay đầu lại liếc nhìn con trai. Cậu né dường như muốn đến, lại bị Phương Việt giữ chặt, lúc này đang chớp chớp mi nhìn mẹ mình. Cô mỉm cười, quay đầu nói với ả đàn bà nọ: “Tôi biết, để tôi nói với bọn họ.”

Người đàn bà vui mừng khôn xiết, thân mật giữ chặt Lưu Tư Dung, cười hì hì nói: “Đúng là chị em tốt.”

Thế nhưng, chuyện này đâu diễn biến như cách mà ả ta nghĩ. Lưu Tư Dung mượn cớ muốn lấy đồ, đưa ả trở về tầng hầm, lại đứng chắn trước cửa, chậm chạp không đi vào.

“Ngốc ở đó làm gì, chạy nhanh đi lấy đồ đi, đừng để cho người ta chờ.” Người đàn bà thúc giục.

“Được.”

Ả ta sửng sốt: “Cái gì?”

“Chúng ta đi không được.” Lưu Tư Dung rũ mắt, “Người đi chỉ có thể là con trai tối.”

Người đàn bà cơ hồ hoài nghi mình nghe lầm, sau khi xác nhận khuôn mặt nghiêm túc của Lưu Tư Dung, không khỏi giận dữ: “Cô dám chơi tôi!?” Nói xong liền nhấc tay muốn cho kẻ đáng giận một phát tát.

Thế nhưng, tay ả cứng ở giữa không trung, trong miệng tuôn ra một dòng máu. Đôi mắt người đàn bà trừng lớn, không dám tin cúi đầu, phát hiện một con dao nhỏ đang cắm vào bụng mình. Ả nói không thành lời, duỗi tay muốn giãy giụa.

Lưu Tư Dung rơi lệ đầy mặt, cho dù tóc bị xé rách, da mặt bị cào, vẫn không chịu buông ra, đôi tay gắt gao cầm chuôi đao. Thân thể run rẩy, cắn môi, không cho mình phát ra bất kì âm thanh nào.

Tôi xin lỗi, thực xin lỗi.

Sức lực người đàn bà càng ngày càng yếu, đôi mắt trắng dã, thân thể vô lực theo vách tường trượt xuống. Lưu Tư Dung rút dao ra, máu tươi phun tung toé trên đất, nhiễm hồng khuôn mặt cô.

Lúc này, cửa tầng hầm đột nhiên mở ra, cô Trịnh trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người đầy máu.

“A a a a a a!”

Tiếng thét chói tai truyền ra bên ngoài, lỗ tai Bạch Phong

động đậy, hưng phấn đứng lên từ trên mặt đất: “Bắt đầu rồi.”

Phương Việt ngăn lại Bạch Phong, sắc mặt khó coi: “Đi thôi.”

“Vì sao?” Bạch Phong khó hiểu, “Tôi muốn đi xem.”

“…… Đi thôi.”

Vì sao lại muốn xem cảnh này, cô gái kia liều mạng cũng muốn bảo vệ con trai, khẳng định không muốn cho cậu bé biết bộ dạng hiện tại của mình. Ngay cả với việc cậu bé còn nhỏ thì cũng không thể ở cái nơi hoang phế như vậy.

Cậu bé muốn tìm mẹ, liền dùng sức muốn thoát khỏi tay Phương Việt. Phương Việt dứt khoát một tay ôm nó phóng lên xe, không cho nhúc nhích.

“Cậu không phải muốn đánh một trận nữa sao.” Phương Việt gian nan nói, “Đừng chậm trễ thời gian.”

“Được.” Bạch Phong sáng mắt, “Vậy lần này anh đừng mong trốn.”

Trên xe chỉ có hai cái mũ bảo hiểm, Phương Việt đeo vào cho cậu bé, còn mình thì choàng lấy một chiếc áo, đè thấp thân mình. Xe máy rồ lên mấy lần ga, trong nháy mắt đã phóng đi trước vài trăm mét, nháy mắt kéo ra khoảng cách với khu tầng hầm.

Chiếc xe mày đen giống như quỷ mị, phủ thêm ánh trăng sáng tỏ giữa đêm khuya. Động cơ “Ầm ầm ầm” vang lên, ba người dần dần rời xa nơi Quỷ trấn Thuỷ Vân này.

Đứa bé im lặng không một tiếng động, mẹ không ở, còn mình thì bị hai người xa lạ mang đi cũng không khóc không nháo, sau khi lên xe thì không khác gì một đứa ngốc, vẫn không nhúc nhích.

Không bao lâu, từ đằng sau truyền đến thanh âm kì quái. Đầu anh bị gió thổi đến trướng, cúi xuống nhìn xem đứa nhỏ sao lại im đến thế, một lời cũng không đáp lại. Nhưng trực giác cho anh biết thanh âm kia không thích hợp chút nào, tay sờ lên ngực áo thấy ướt cả một mảng.

Hoàn chương 27
« Chương TrướcChương Tiếp »