- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Nghe Nói Em Thích Tôi
- Chương 85: TÌM MẸ CHO NINH TƯỞNG
Nghe Nói Em Thích Tôi
Chương 85: TÌM MẸ CHO NINH TƯỞNG
“Ôi! Thầy Ninh của cậu có phải có quan hệ gì đó với cô ta không?” Tiểu Nghiên chớp chớp mắt với cô, biểu cảm rõ ràng rất mờ ám.
“Mình không rõ nữa.” Cô cười cười. Sáu năm không gặp, thế giới tình cảm của anh cô cũng không rõ, người khác đều nói anh chưa từng yêu thêm nguời phụ nữ nào, nhưng trong lòng anh thế nào thì rất khó nắm bắt.
Có điều là nếu như có người phụ nữ nào tâm đầu ý hợp với anh, cô vui mừng cho anh còn không kịp, công việc của anh bận rộn như vậy, quả thực nên có một người chăm sóc anh, chăm sóc Ninh Tưởng.
Tâm lý này, thật giống như quay lại năm mười tám tuổi, anh vẫn là ngôi sao sáng nhất trong tim cô, là mục tiêu để cô đi về phía trước, thậm chí, rất có thể dù cô sống đến hết đời cũng không thể tìm được người nào tốt hơn anh, nhưng lại không muốn có anh một lần nữa.
Ngôi sao, dùng để ngắm.
“Không chắc!” Tiểu Nghiên nói, “Người ngưỡng mộ cô ấy cũng khá nhiều, con người cũng kiêu ngạo, mặc dù đã từng li hôn, nhưng bình thường chưa từng coi mấy người theo đuổi ra gì, lại có thể đi xem pháo hoa cùng thầy Ninh cậu, không đơn giản đâu!”
Những người khác cũng gia nhập hội bà tám, “Có điều, thầy Ninh cậu đẹp trai như vậy, sao lại độc thân được? Theo lý mà nói người thích thầy ấy cũng phải sếp thành một đống lớn mới đúng.”
Cô chỉ có thể giả ngu cười, “Mình cũng không biết, mình cũng mới tới Bắc Nhã mấy tháng thôi.”
Nói qua nói lại mấy câu, lúc đảo mắt lại, người kia đã không thấy bóng dáng.
Vì vậy không quay đầu lại nữa, cũng không tìm kiếm, chỉ cùng bạn bè nhìn những chùm pháo hoa được bắn lên mà khen ngợi.
“Lưu Tranh! Chụp mấy tấm hình đi!” Bạn học giơ điện thoại lên, chụp cùng nhau mấy tấm liên tiếp.
“Lưu Tranh! Chụp một mình cậu một tấm! Nhìn vào đây!”
“Lưu Tranh, tạo dáng kiểu này được không? Chu miệng lên!”
Cô đành chịu, mặc dù cảm thấy một người lớn tuổi như cô mà còn chu miệng như mấy cô gái tuổi teen quả thực có chút xấu hổ, nhưng lại không lay chuyển được bọn họ, chỉ có thể nghe lời.
“Ok, đêm nay gửi cho cậu!” Tiểu Nghiên làm dấu ok với cô.
Pháo hoa chỉ bắn trong hai mươi phút, xem xong mọi người đều giải tán, như đã hẹn mọi người cùng nhau đi hát karaoke.
Trong cuộc sống của cô sau mười bảy tuổi, bảy tám năm trước xoay quanh một người, năm sáu năm sau lại xoay quanh sách vở và người bệnh, thời gian thả lỏng như vậy rất ít. Mặc dù không giỏi ca hát, nhưng lại vui vẻ nghe, một buổi tối trôi qua như vậy cũng rất vui.
Tiến sĩ Chu Chu còn mời cô song ca Tình ca, nhưng mà ngoài những bài hát rất già rất già ra thì số bài cô biết hát quả thực có hạn, cô biết thì tiến sĩ Chu lại không biết, cuối cùng chỉ có thể bỏ qua, mọi người cùng hát chung một bài tập thể.
Lúc trở về khách sạn so với thời gian dự liệu vẫn còn sớm, mới chưa tới mười một giờ, cô từ chối để tiến sĩ Chu đưa về, tự mình gọi xe về khách sạn.
Thật đúng lúc, vừa mới đi đến cửa phòng, thì phòng cách vách cũng mở, vị cô giáo tóc xoăn kia đi từ trong ra, quần áo đầu tóc hơi hỗn loạn.
Tránh không được mặt đối mặt, người kia cũng cười với Nguyễn Lưu Tranh, “Tiểu Nguyễn.”
Nguyễn Lưu Tranh gật đầu, cũng mỉm cười đáp lại, “Chào cô.”
Sau đó cô vào phòng, cô ấy rời đi. Chỉ như vậy thôi.
Nếu như nói cô không suy đoán việc muộn như vậy người phụ nữ mới đi từ phòng Ninh Chí Khiêm ra làm gì, thì là nói dối, nhưng bất kể đã làm gì, cô đều không có lý do cũng sẽ không can thiệp.
Cho nên, sau khi vào phòng, chỉ cởi đồ rồi đi vào phòng tắm tắm giặt.
Vừa mới thay đồ ngủ đi ra, điện thoại của cô đã vang lên.
Nhìn một cái, là anh.
Muộn như vậy còn tìm cô? Có chuyện?
Nghe máy, giọng nói của anh gần bên tai, “Lưu Tranh? Đã kết thúc chưa?”
“Kết thúc rồi, em đến khách sạn rồi.” Cô vừa sửa sang lại mái tóc ướt nhẹt, vừa nói.
“Về rồi? Vậy được.” Vừa dứt lời, bên kia truyền đến tiếng đồ vật bị rơi vỡ.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Cô không nhịn được hỏi.
“Tôi muốn rót cốc nước, ly bị rơi.”
Mặc dù giọng anh rất nhẹ, nhưng Nguyễn Lưu Tranh lại nghe được hơi thở của anh có chút không ổn.
Trực giác nghề nghiệp khiến cô cảm thấy không yên, cô cau mày, “Anh sao rồi?”
“Tôi…. hơi khó chịu.” Anh ở đầu kia hơi do dự, cuối cùng nói.
“Không khỏe? Có cần em sang xem chút không?” Trong ấn tượng của cô, từ trước tới giờ anh chưa bị ốm!
“Ừm…” Giọng nói rất thấp.
Cô cầm điện thoại di động mặc quần áo ngủ rồi đi qua.
Gõ cửa một cái, anh ở bên trong mở cửa ra.
Ánh đèn khá tối, không nhìn thấy sắc mặt anh như thế nào, nhưng có thể đứng dậy mở cửa, cũng không đến nỗi quá tệ chứ?
“Anh mau nằm đi! Rốt cuộc khó chịu chỗ nào? Vừa nãy bạn học kia của anh ở đây sao không bảo cô ấy xem cho?” Cô vừa nhìn liền thấy những mảnh thủy tinh trên mặt đất, ngồi xổm xuống nhặt, “Anh đi nằm trước đi, em nhặt thủy tinh đã tránh cắt vào chân.”
Anh không nói gì, quay trở về giường nằm xuống.
Sau khi dọn dẹp xong đống mảnh vỡ, cô rót cho anh một cốc nước ấm, đưa đến trước mặt anh, “Làm sao mà khó chịu?”
Anh uống một hớp nhỏ, “Đau dạ dày.”
“Ăn cay quá nhiều chứ gì!” Vẫn có chút đau lòng, dạ dày của anh, luôn là bảo bối của cô, sau khi cô đi, cũng không biết anh có tự chăm sóc mình tốt không.
“Ừm, buổi trưa có một chút, nhưng vẫn ổn, bữa tối càng cay hơn bữa trưa.” Ngón tay thon dài của anh nắm lấy ly nước, vì thủy tinh khúc xạ, nên ngón tay có chút tái nhợt.
“Anh đó! Đau dạ dày còn đi xem pháo hoa!” Cô không nhịn được phải lẩm bẩm.
Anh khẽ run, “Em nhìn thấy tôi?”
“Dáng đẹp như vậy không bị nhìn thấy cũng khó!” Cô trợn mắt nhìn anh, “Uống thuốc rồi chứ?” Cô nhớ anh có thói quen mang theo thuốc dạ dày bên cạnh.
“Ừm, vừa lúc nãy đau quá nên uống rồi, bây giờ khá hơn chút.” Anh bỏ ly nước xuống, nhưng đầu mày vẫn nhíu lại rất chặt, trên trán vã đầy mồ hôi, xem ra vẫn tương đối khó chịu.
Nguyễn Lưu Tranh trầm mặt, cắn môi, trong lòng đánh nhau kịch liệt: Bộ dạng anh như vậy, rốt cuộc có quản không? Có quản anh không?
Cuối cùng, kéo cánh tay anh qua, thuần thục ấn xuống huyệt nội quan(*).
(*) huyệt nội quan: dùng ba ngón tay khéo lại đặt từ chỉ cổ tay tính lên cánh tay, đánh dấu điểm ở giữa cánh tay. Huyệt nội quan dùng để chữa đau dạ dày và xuất tinh sớm.
Thành thạo là bởi vì cô từng đặc biệt tìm học trung y!
Đã từng là bảo vật của cô, tuổi còn trẻ mà bị đau dạ dày quả thực rất khổ, nhìn thấy bộ dạng của anh lúc đau đớn khó chịu nhưng hết lần này tới lần khác cố gắng chịu đựng, nên cố ý đi tìm học các huyệt đạo của Trung y và thủ pháp xoa bóp, để giảm bớt sự đau đớn của anh, sau đó lại chú ý ăn uống để chăm sóc thêm, điều dưỡng cho anh một năm mới dần dần tốt lên, hôm nay lại bị chính anh dày vò hỏng rồi?
Nghĩ lại trong lòng liền tức giận, lực tay không tự chủ lại tăng thêm, càng ngày càng nặng!
Anh chăm chú nhìn cô, vóc dáng của cô nhỏ như vậy, có dùng sức cũng không làm đau đến anh, chỉ có điều, bộ dạng nghiến răng nghiến lợi này của cô….
“Đây là em…. hận tôi lắm hả?” Anh không nhịn được hỏi, “Mượn cơ hội báo thù sao?”
“Anh nghĩ nhiều rồi!” Cô xụ mặt, quạt cho anh một trận, “Chẳng qua là em hận một bệnh nhân không biết quý trọng bản thân! Ninh Chí Khiêm! Anh biết năm đó em vất vả như thế nào mới chăm sóc cho cái dạ dày của anh tốt lên được không? Bốn giờ sáng mỗi ngày tự thức dậy nấu cháo cho anh! Đặc biệt tìm thầy Trung y mặt dày mày dạn xin người ta thu nhận làm đồ đệ dạy em thủ pháp! Tìm thầy Trung y khắp nơi cắt thuốc bồi bổ! Mỗi ngày đấm bóp cho anh cả người đầy mồ hôi! Anh cho rằng bệnh của anh năm đó tốt lên dễ dàng lắm sao? Dù gì anh cũng là bác sĩ! Chà đạp thành quả lao động của bác sĩ như vậy được sao? Em vừa làm bác sĩ vừa làm điều dưỡng kiêm chuyên gia dinh dưỡng kiêm luôn thợ đấm bóp dễ dàng lắm hả?”
Đây là lần đầu tiên cô không ngừng kêu tên anh: Ninh Chí Khiêm, nhưng khí nóng đang bốc lên đầu cô nhất thời không để ý, nhớ tới anh bị đau dạ dày có liên quan đến việc buổi trưa cùng mình đi ăn đồ cay, mặc dù cơn tức giận trong lòng này không xuống được không khỏi có chút áy náy, giọng nói cũng mềm hơn, nhưng vẫn oán trách, “Anh cũng là người ba mấy tuổi đầu rồi, cũng đã làm bố rồi, có thể tự chăm sóc bản thân một chút không? Không thể ăn cay thì đừng ăn cay, em cũng không phải người không thể không ăn cay! Tự dày vò mình như vậy là đang cố ý làm cho người khác khó chịu chứ gì?”
Vừa trách mắng vừa ấn xong huyệt nội quan, quay lại vén áo ngủ của anh lên, tìm huyệt túc tam lý dưới đầu gồi anh ba thốn(*).
(*) Thốn là một đơn vị đo thường dùng để xác định huyệt trong Đông y. Thường sẽ lấy chiều rộng của ngón cái là một thốn.
Anh nhìn cô, nhẹ nói: ” Nguyên nhân không phải do ăn cay, đã sớm không ổn rồi, bắt đầu từ lúc ở bên Mỹ thỉnh thoảng cũng bị.”
Nói thừa! Ở Mỹ thoát khỏi sự chăm sóc của cô, cả ngày ăn hamburger gặm gà rán, còn không đúng bữa! Khẳng định là sẽ không tốt rồi!
Cuối cùng cô thở dài một tiếng, vừa bấm vừa nói, “Anh đó, anh phải nghĩ rằng cái dạ dày này không chỉ là của một mình anh! Là thuộc về ngoại khoa thần kinh, thuộc về người bệnh! Anh nói xem nhỡ đâu ngày nào đó anh đang đứng trên bàn mổ mà chịu không nổi thì phải làm thế nào?”
“Tôi biết, bình thường tôi vẫn khá chú ý, cũng không bị thường xuyên, bị đau uống một viên thuốc là được, hôm nay hơi đặc biệt chút…” Đầu mày đang nhíu chặt của anh trong quá trình đấm bóp của cô cũng thả lỏng đôi chút, giọng nói càng thêm dịu dàng.
Hơi đặc biệt không phải vì ăn cay quá nhiều sao…
Cô cắn nhẹ cánh môi, “Vẫn phải trách em, ngày mai không được ăn cay nữa.”
“Không nuông chiều như vậy….”
Anh vẫn còn muốn giải thích một hai câu, kết quả vừa mở miệng liền bị cô tức giận cắt đứt.
“Anh còn nói nữa! Anh đó! Không bằng cả Ninh Tưởng! Khó trách Ninh Tưởng phải để bánh quy trong xe! Em thật sự thấy Ninh Tưởng đáng thương! Nhỏ tuổi như vậy đã phải lo lắng cho người bố này!” Nhớ đến hình ảnh Ninh Tưởng đắp chăn cho anh ở Ninh gia đêm đó, trong lòng hơi chua xót, một cậu bé chăm sóc một người đàn ông, cuộc sống bình thường của hai cha con này như thế nào?
Anh không lên tiếng, nhắm mắt dưỡng thần, một lúc sau lại nói, “Trước khi tôi đi, Ninh Tưởng biết tôi đi cùng em, hỏi tôi có thể chuyển lời đến em không, nó rất rất nhớ em, nhưng nó sợ còn chưa đến lúc nhớ nhất nên không gọi điện thoại cho em.”
“……” Cái đứa nhỏ Ninh Tưởng này, mỗi lần nhắc đến đều khiến cô đau lòng, nhưng mà suy cho cùng cô không phải mẹ nó, cậu bé không thể đem hết tình cảm đặt lên người cô được, nhớ tới người phụ nữ vừa rồi, cô nhất thời hứng khởi, không khỏi hỏi, “Anh đã từng nghĩ tới việc tìm một người mẹ cho Ninh Tưởng chưa? Bên cạnh anh cũng cần có một người phụ nữ để chăm sóc cho hai người đàn ông một lớn một nhỏ này, sức lực của bác gái cũng có hạn.”
Anh trầm mặc một hồi, “Nghĩ tới rồi.”
“Vậy là….” Cô không biết nên hỏi thế nào. Là không có người thích hợp? Hay là vẫn không quên được?
Cô không rõ anh có phải đã nghe hiểu những lời cô chưa nói ra không, lại nghe anh hỏi, “Em cảm thấy bác sĩ nữ vừa nãy như thế nào?”
“Làm sao em biết được?” Hỏi cô loại vấn đề này? Chẳng lẽ không phải kỳ lạ sao?
“Nói một chút cách nhìn của em đi!”
Được rồi, nếu đã muốn cô nói thì cô cũng nói thật, “Cái này phải xem tình hình đã, quan trọng nhất là anh có thích cô ấy không, nếu như thích vậy không bàn về những thứ khác nữa, thích thì cái gì cũng đều tốt, không còn gì để nói, nếu như không thích…. Em cảm thấy cô ấy không phải sự lựa chọn tốt nhất của anh. Anh nghĩ xem, vốn dĩ anh bận rộn như vậy đúng không? Anh cần một người có thể chăm sóc anh và con trai anh, người có thể giành cả thời gian, sức lực lẫn tinh thần cho gia đình, nếu như anh tìm một người càng bận, trực một lần ca đêm là bốn tám tiếng không thấy mặt, vậy thích hợp sao? Hơn nữa còn là ở nơi đất khách, tìm được cũng như không!”
“Cho nên, em cho rằng bác sĩ ngoại khoa thần kinh chúng ta tốt nhất nên tìm một người bạn đời không phải bác sĩ?” Anh hỏi.
“Đúng vậy! Tốt nhất là có thời gian rảnh nhiều một chút, đối với anh mà nói, đối phương đồng ý bỏ qua công việc, ở nhà làm vợ là tốt nhất.” Giống như cô ban đầu vậy, toàn tâm toàn ý chăm sóc anh, nhưng mà, vậy không phải lại đem một người phụ nữ khác biến thành cô thứ hai sao? Đối với người phụ nữ là quá không công bằng! Nhưng mà con người hầu như đều ích kỷ, cô nhất định đứng về góc độ của anh để lo nghĩ cho anh, hy vọng người khác toàn tâm toàn ý bỏ ra vì anh.
Thành thật mà nói, nói vấn đề này với chồng trước trong lòng vẫn có chút ê ẩm, dù gì cô cũng không phải thánh nhân, có điều không phải cô không muốn quay lại với anh nữa sao?
“Vậy còn em? Em cũng hy vọng tìm một người như vậy?” Giọng của anh vang lên lần nữa.
Cô chậm rãi gật đầu, đứng thẳng người, ấn xong túc tam lý, đi vòng qua bên kia giường, cởi bỏ đai áo ngủ của anh, ấn lên chỗ rốn.
Trước khi ấn cũng không hề nghĩ quá nhiều, với tư cách là bác sĩ, đầu tiên là bệnh nhân, sau đó mới là chuyện nam nữ, nhưng lúc lòng bàn tay chân thực dán lên người anh, không hỏi nhớ lại một vài hình ảnh không nên nhớ, nhất thời, tay liền dính vào bụng anh như vậy, xoa không được…..
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Nghe Nói Em Thích Tôi
- Chương 85: TÌM MẸ CHO NINH TƯỞNG