Chương 68: ĐƯỢC VÀ MẤT

Ninh Tưởng cực kỳ vui vẻ khi nghe cô nói thế, lập tức mang giấy bút đến xin mẹ viết lại số điện thoại, còn vô cùng kiêu ngạo mà nói “Mẹ, Tưởng Tưởng biết gọi điện thoại đấy!”

Suy nghĩ lại bổ sung thêm, “Mẹ, Tưởng Tưởng sẽ không gọi cho mẹ hàng ngày, nhớ mẹ mới gọi thôi.”

Lại nghĩ một chút, gặp phải một vấn đề khó, “Tưởng Tưởng nhớ mẹ mỗi ngày thì làm sao bây giờ?”

Cuối cùng cậu bé ra một quyết định cho chính mình ” Lúc Tưởng Tưởng rất nhớ rất nhớ mẹ thì sẽ gọi”. Hai đầu mày Ninh Tưởng giãn ra như thể vừa đưa ra một quyết định trọng đại.

Sau đó, cậu bé đem cất tờ giấy có ghi dãy số điện thoại vào trong chiếc túi áo nhỏ cẩn thận, rồi lôi kéo cô đến bàn ăn.

Trong độ tuổi này của Ninh Tưởng, cậu bé thực sự được tính là vô cùng ngoan, tự mình ăn cơm rất tốt, lại không kén ăn, có thể thấy được anh ấy đã thành công trong việc giáo dục đứa con trai này.

Hôm nay, Ninh Tưởng có chút bận rộn hơn, vì không những phải tự mình ăn cơm, còn phải chăm sóc cho mẹ.

“Mẹ, ăn đùi gà!”

“Mẹ, món này ăn ngon nè!”

“Mẹ, ăn rau cải mới xinh đẹp nhé!”

“Mẹ, lúc ăn cá cẩn thận bị xương đâm!”

“Mẹ, Tưởng Tưởng gỡ xương cá cho mẹ nhé!”

Nhưng mà cậu nhóc mới chỉ là một bạn nhỏ bốn tuổi, chuyện gỡ xương cá này làm không được tốt, chính Ninh Tưởng cũng ý thức được điều này, liền quay sang người nào đó, “Bố ơi bố, Tưởng Tưởng gỡ không sạch , vẫn là bố giúp mẹ gỡ xương cá ra đi”

Ngày hôm nay, toàn bộ quá trình bạn nhỏ Ninh Tưởng là vai chính, Ninh Chí Khiêm cảm thấy mình bị bỏ mặc, một tiếng “ba ơi” này cũng coi như là đẩy anh lên trước “Đèn pha” rồi.

Anh ngồi đối diện cô, trong mắt có vài tia sáng nhỏ vụn khiến cô có vẻ không chống đỡ được.

Cô vội nói “Không cần không cần, em có thể tự ăn” . Nói xong quay lại sờ đầu Ninh Tưởng “Tưởng Tưởng, mẹ không phải bạn nhỏ, mẹ có thể tự ăn được, con ăn nhanh lên đi.”

Cậu bé vẫn tiếp tục chăm sóc cô trong khi cơm của mình còn hơn cả nửa chén chưa hết.

“Con ăn no rồi”, Vừa nói Ninh Tưởng vừa đặt hai tay nâng đỡ khuôn mặt đáng yêu của mình, cười hi hi.

“Ninh Tưởng, không được để cơm thừa!” . Ninh Chí Khiêm nghiêm mặt nhắc nhở.

“Con… con đang giảm béo”, cậu bé chu mỏ giải thích.

Ôn Nghi nghe xong liền cười sảng khoái “Thằng nhóc này giảm cân cái gì chứ? Mau lấy cơm ăn hết đi nào!”

Ninh Tưởng kỳ thực cũng ăn chưa no, vẫn còn muốn ăn tiếp, nhưng lại đảo nhanh con ngươi đen nhánh hỏi Lưu Tranh “Mẹ, Tưởng Tưởng thật sự không mập sao? Mẹ ôm con có nặng không?”

Chỉ vì một lời nói đùa trước đó mà khiến cho cậu nhóc tưởng rằng mình phải giảm béo…

Cô không biết phải miêu tả cảm giác lúc này như thế nào nữa, đêm nay Ninh Tưởng vô tình nói những câu không chủ ý nhưng đã chạm đến nơi yếu mềm nhất trong trái tim cô, nó vừa chua xót vừa yêu thương, nhưng cũng rất khó chịu,cảm giác ấy rất kỳ lạ với cô.

Lúc này đây, sự khó chịu ấy trở thành “không đành lòng”.

Cô không đành lòng tổn thương Ninh Tưởng, không đành lòng khiến cho cặp mắt đen tựa như sao sáng ấy tắt đi.

Trong nội tâm cô đang thở dài, chính mình lại bị một đứa trẻ thu phục.

Cuối cùng vẫn vuốt ve cái đầu nhỏ và nói “Con không mập, Tưởng Tưởng rất đáng yêu, rất đẹp.”

Cô không có kinh nghiệm làm một người mẹ, lại tiếp xúc với trẻ nhỏ cũng ít, trước đây làm việc ở khoa nhi một thời gian cũng chỉ nhìn những đứa trẻ đến khám bệnh, đối với một bác sĩ mà nói thì quá đỗi tự nhiên. Vì lẽ đó mà cô cũng chẳng hiểu con nít bao nhiêu nên khi khen Ninh Tưởng cũng khiến cô lúng túng, không tự nhiên được. Cô càng khâm phục Ninh Chí Khiêm, một người lạnh nhạt như anh, tại sao có thể nuôi lớn một đứa bé, lại còn có thể giao tiếp với nó chứ?

Có điều, từ khi bắt đầu quen biết anh, mọi chuyện trên thế giới đối với anh đều không có gì khó khăn, vậy thì nuôi một đứa trẻ cũng không là gì quá khó. Chẳng phải trong phòng bệnh, trẻ con đều bị anh thu phục hết đó sao?

Thế nhưng, anh có biết hay không, giữa cô và anh cũng đã từng có một tiểu sinh mệnh? Không, đó cũng không được xem là sinh mệnh.

Trên bụng của cô đến nay vẫn còn lưu lại một vết sẹo, vì loại bỏ sinh mệnh lưu lại không phải là sinh mệnh đó.

Tám năm yêu đương si mê, kết hôn hơn một ngàn ngày, đây lại là dấu ấn cuối cùng, khắc vào da thịt cô và hơn hết là luôn lưu lại trong lòng cô.

Người ta vẫn hay nói, đời người có được sẽ có mất.

Cô có được một sẹo phẫu thuật này, thì cái mất đi của cô là gì?

Cô vẫn chưa từng nói cho anh biết, thậm chí là người nhà rằng mình đã bị mất đi một bên ống dẫn trứng.

Người biết chỉ có Ôn Nghi.

Mỗi ngày bắt đầu cô luôn tự cười với chính mình, cũng như đối với anh và với cô, là yêu, là không oán hận, nhưng đó cũng là máu thịt, cũng có linh hồn, tình cảm, không có ai mãi mãi là sắt đá, ai cũng có một khời khắc gọi là đau đớn

Lúc nằm trên giường bệnh trên người cắm ống niệu quản, cô cảm nhận được sự đau đớn cùng cực ấy, mặc dù đã qua lâu như vậy, nhưng một thời khắc nào đó, chỉ cần vuốt cái sẹo đấy cô có thể cảm nhận lại nỗi đau ấy một lần nữa. Còn có thể cảm nhận những nỗi đau trước khi phẫu thuật.

Trước phẫu thuật là đau bụng, sau phẫu thuật là đau lòng.

“Lưu Tranh, uống chút canh đi, sao con vẫn gầy như thế, chẳng có tí thịt nào cả!”

Ôn Nghi đưa cho cô một chén canh cũng cắt ngang dòng suy nghĩ trong cô.

“Cảm ơn bác gái”. Trong hồi ức đau đớn đấy cô vẫn mỉm cười dịu dàng và yên tĩnh.

Một phần cá đã gỡ xương được đẩy đến trước mặt cô, cô ngẩng đầu nhìn anh, anh cũng đang cúi đầu ăn cơm.

Kỳ thực, cô cũng không thích ăn cá. Điều này có lẽ anh cũng không nhớ cho lắm.

Cô đem cá bỏ vào chén Ninh Tưởng “Con ăn đi , cá không béo”. Cô cười dịu dàng như một người mẹ thật sự.

Ninh Tưởng nháy mắt “Là của bố cho mẹ mà?”

“Không, là cho con đấy”. Cô nói một cách nghiêm túc

“Ba ơi, có đúng không?”. Ninh Tường không tin liền hỏi.

Đối mặt với câu hỏi của cậu bé, anh trả lời “Ừ, là cho con, Ninh Tưởng.”

Ôn Nghi nhìn cảnh ba người mà ánh mắt buồn bã, trong lòng thầm thở dài một tiếng mà ngồi xuống.

Cơm nước xong, Ninh Tưởng nắm tay cô kéo đến phòng khách để cho cô xem những bức tranh mình vẽ.

Ôn Nghi đem trái cây đặt bên khay trà nói ” Lưu Tranh, ăn trái đây đi. Đừng vội, đợi lát nữa bảo tài xế đưa con về.”

“Cảm ơn bác gái.” Cô mỉm cười

Ninh Tưởng cầm trong tay một bức tranh, tay kia nắm lấy Ninh Chí Khiêm “Mẹ xem tranh con vẽ này, ba cũng ngồi xuống xem đi.”

Tiểu tử ngồi giữa hai người họ, đem bảo bối của mình trình bày cho họ xem.

Nguyễn Lưu Tranh nhìn bức tranh. Đây chẳng phải là bức tranh lần trước đó sao, chỉ là nội dung đã thêm một nữ bác sĩ, Ninh Tưởng một tay nắm tay nữ bác sĩ, một tay cầm chùm bóng bay có ghi chữ “Con yêu ba mẹ”.

“Đây là mẹ” . Ninh Tưởng chỉ vào bức tranh mà nói “Ba và mẹ dẫn con đi chơi xuân.”

Nguyễn Lưu Tranh nhìn bức họa, trong lòng không biết là tư vị gì? Người một nhà đi du lịch mùa xuân? À, người một nhà…

“Mẹ, tên của mẹ viết như thế nào? Mẹ có thể dạy con viết được không?” Ninh Tưởng hỏi cô.

“Mẹ tên Nguyễn Lưu Tranh” Nói rồi nàng cầm lấy bút mà viết khéo léo tên của mình xuống.

“Con biết nè Lưu nghĩa là trôi chảy, là dòng sông chảy, Tranh sẽ khó viết đấy” Ninh Tưởng ngồi tỉ mỉ nói

“Là diều giấy đó.” Cô khẽ nói.

“Có thật không?” Ánh mắt cậu bé sáng lên “Con thích nhất chơi thả diều. Con sẽ viết tên của mẹ, mẹ chờ một lát kiểm tra cho con nhé.”

“Được” . Đối với những yêu cầu của tiểu tử này, cô cũng không đành lòng mà nói từ “Không” với cậu bé.

“Mẹ xem con viết chữ này.” Ninh Tưởng ngồi trên ghế nhoài người ra bàn trà và viết chữ.

Nguyễn Lưu Tranh ngồi một bên nhìn cậu.

Ninh Tưởng viết ba chữ Nguyễn Lưu Tranh từng nét từng nét ngay ngắn, bắt đầu không theo quy tắc bút thuận, viết lung tung, Nguyễn Lưu Tranh phát hiện ra vấn đề này, cầm tay thằng bé hướng dẫn viết.

Trời cũng đã tối lâu rồi, trong nhà ánh đèn ấm áp bao phủ khắp không gian, tivi không mở lại càng làm cho không gian trở nên càng yên tĩnh. Chỉ có thanh âm khe khẽ phát ra từ Ninh Tưởng và Nguyễn Lưu Tranh.

“Nhớ là viết từ trái sang phải, từ trên xuống dưới. Bên kia là bên trái, đúng rồi, nhìn mẹ viết nhé…”

“Mẹ như vậy có đúng hay không?”

Trên ghế sô-pha, Ninh Chí Khiêm dựa lưng vào ghế, híp nửa con mắt nhìn hai người họ đối thoại. Thanh âm càng lúc mơ hồ, mí mắt càng lúc nặng trĩu, cuối cùng anh ngủ lúc nào không hay.

Ninh Tưởng đem ba chữ vừa học được, trịnh trọng viết vào ngay ngực của hình vẽ nữ bác sĩ, liền mang đến khoe với bố, nhưng lại nhận ra rằng bố mình đã ngủ rồi.

Cậu bé cười nhẹ một cái, rồi đưa tay lên miệng “Xuỵt” một cái và nói với Lưu Tranh “Mẹ, ba ngủ thϊếp đi rồi.”

Sau đó, Ninh Tưởng bỏ bức tranh xuống bàn, cầm tấm chăn len nhỏ đặt cạnh sô-pha đắp lên cho anh.

Nhìn thân hình bé nhỏ của Ninh Tưởng vất vả kéo tấm khăn vừa dài vừa rộng mới che được người anh, tự nhiên viền mắt cô ươn ướt.

Đắp khăn cho bố xong, Ninh Tưởng cũng ngáp một cái, rõ ràng buồn ngủ, “Mẹ….” cậu dựa cơ thể mình về phía Nguyễn Lưu Tranh.