Cô thở dài, “Học trưởng, em nói với anh chuyện này không phải là để khiến anh có cảm giác mắc nợ em, mà là muốn để anh biết, em cố gắng như vậy cũng đều không thể mang lại hạnh phúc cho anh, em nghĩ là em không có cách nào nữa rồi. Em biết anh không đồng ý ly hôn, bởi vì em là cây thánh giá của anh, anh cảm thấy bản thân mình phạm phải sai lầm, kéo một người vô tội như em vào cuộc sống của anh, chỉ có thể cõng theo cây thánh giá là em thì lương tâm anh mới thanh thản, nhưng mà học trưởng, cuộc sống kiểu này quá mệt rồi, nhiều năm như vậy, anh hao phí toàn bộ tâm sức để chăm sóc em chăm sóc người nhà em, không mệt sao?”
Anh nhẹ nhàng lắc đầu, “Không mệt, Lưu Tranh, anh đã nói rồi sẽ luôn chăm sóc em.”
Cô lại cười lắc đầu, “Nhưng mà đây không phải là cuộc sống mà em mong muốn! Em hy vọng nỗi buồn của anh và sự vui vẻ của em có thể phát sinh phản ứng hóa học, sản sinh ra một loại vật chất gọi là hạnh phúc, nhưng mà em thất bại rồi, không những không mang lại hạnh phúc cho anh, mà còn khiến bản thân mình cũng bị nỗi buồn xâm chiếm, học trưởng, em không muốn tiếp tục nữa.”
Cô biết, nếu như chỉ có anh không hạnh phúc, anh tuyệt đối sẽ không ly hôn, nhưng mà hạnh phúc là chuyện của hai người….
“Học trưởng.” Cô dừng lại, làm cho bản thân dũng cảm lên thấp giọng gọi, “Tưởng Tưởng….”
Cô rõ ràng cảm nhận được bàn tay đang nắm lấy tay cô của anh nhẹ nhàng giật giật một chút.
“Lưu Tranh…..” Anh vội vàng, dường như muốn giải thích cái gì đó.
Cô quay người qua, tay phải che kín môi anh, “Học trưởng, không cần giải thích, em hiểu, tất cả em đều hiểu, nếu như em không hiểu anh, làm sao xứng đáng làm một fan hâm mộ nhỏ ngoan cố của anh. Chỉ có điều, đã trải qua mấy năm này, em nghĩ, thứ anh cần không phải là một fan hâm mộ, mà là một người có thể khiến anh trở thành Tưởng Tưởng trước đây, mà em, cũng muốn có Tưởng Tưởng của riêng mình, cho nên, học trưởng à, chúng ta nên kết thúc ở đây thôi, cho nhau một cơ hội bắt đầu cuộc sống mới, được không?”
Trên khuôn mặt của anh từ đầu đến cuối đều viết đầy sự không đồng ý và áy náy.
Nhưng mà, con người không thể sống trong áy náy cả đời, như vậy bất luận đối với ai mà nói cũng đều là gánh nặng và sự giày vò.
“Học trưởng, nếu như chúng ta ở bên nhau là một sự sai lầm, vậy thì chỉ có sửa chữa sai lầm này mới là biện pháp căn bản để giải quyết vấn đề, chứ không phải là sai lại tiếp tục sai thêm. Anh cũng không cần áy náy, lúc anh cầu hôn là cho em lựa chọn, em có thể chọn không, nhưng em lại lựa chọn đồng ý, em sẽ chịu trách nhiệm vì sự lựa chọn của mình, bây giờ là đến lúc thanh toán cuối cùng, học trưởng, lúc đó em nguyện ý, là vì em yêu anh, hôm nay muốn chia tay, là vì tình yêu của em không thể tiếp tục chống đỡ được cuộc sống của chúng ta sau này, hoặc là nói, tình yêu của em đã kiệt sức rồi, không có cách nào lại tiếp tục yêu giống như trước đây nữa.”
Cô nhìn vào khuôn mặt trước mắt, con ngươi sáng say mê, giống như quay về thời gian đại học, khi cô vẫn là một fan hâm mộ nhỏ điên cuồng, mỉm cười dịu dàng, “Học trưởng, trong quá trình em yêu anh, vui vẻ nhất chính là bốn năm đại học mỗi ngày đều lén lút thích anh, toàn tâm toàn ý, không lo không sợ. Học trưởng, anh xứng đáng để em yêu, cũng xứng đáng để em tiếp tục yêu, chỉ có điều để em quay lại thân phận của một fan hâm mộ lúc trước thôi, em như vậy sẽ càng vui vẻ hơn.”
Nhân sinh không có đường quay lại, cô cũng không thể sau khi trở thành vợ anh lại quay về làm người hâm mộ của anh, tuy nhiên, chỉ có phủ nhận cuộc sống sau khi kết hôn anh mới đồng ý ly hôn.