Gương mặt toàn vết thương của Ninh Tưởng không chỉ làm Quyên Tử kinh hãi, cũng không thể giấu được trong nhà.
Nhà họ Ninh biết tin tức này, Ninh Chí Khiêm và Nguyễn Lưu Tranh bận đến nỗi không thống nhất được nhịp điệu, nhưng vẫn người trước người sau đến Mãn Châu Lý chia buồn. Ninh Tưởng biết, đây là bố mẹ xem trọng cậu. Ninh Tưởng cảm thấy, điều may mắn nhất cuộc đời của cậu chính là được bố mang về nhà họ Ninh, sống cùng với một gia đình như vậy khiến cuộc đời của cậu chưa từng có bất kỳ khiếm khuyết hay tiếc nuối nào. Cậu không phải con trai bố mẹ sinh ra, nhưng họ đối xử với cậu chưa từng khác biệt, thậm chí có lúc còn chu đáo hơn Ninh Ngộ và Ninh Hồi, chỉ sợ tổn thương đến trái tim vốn đã mẫn cảm từ nhỏ của cậu.
Không có nghi vấn gì nữa, ai nhìn thấy bộ dạng này của cậu cũng thấy kỳ lạ.
Đối với Quyên Tử và bố mẹ cậu, cậu đều giải thích một cách thống nhất, sau khi tan làm cùng với Nhất Nhất đánh bóng bị ngã, đây là lý do ban đầu cậu đã nghĩ xong, vẫn phải dùng đến.
Có lẽ vì là không khí tang lễ, mọi người nghe xong cũng không chất vấn gì.
Ninh Chí Khiêm luôn giữ kín tình cảm, đặc biệt là giữa hai bố con đều là đàn ông, tuyệt đối không sến súa, nhìn thấy cậu chẳng qua chỉ bị thương ngoài da, thì càng không nói gì nhiều, chỉ kiểm tra cho cậu. Nhưng sau đó Nguyễn Lưu Tranh tới nghe cậu giải thích như vậy liền đau lòng không thôi, “Lớn bao nhiêu mà rồi còn để ngã thành như vậy?” Nói xong liền muốn xử lý vết thương giúp cậu.
Ninh Tưởng dở khóc dở cười, “Mẹ, bố vừa bôi thuốc cho con rồi, nửa ngày nay bôi ba lần rồi ạ! Cả nhà đều là bác sĩ không tốt ở đây mà!” Ai đến cũng muốn tự tay làm một lượt…
Nguyễn Lưu Tranh lườm cậu một cái, “Thẳng nhóc thối này! Chê mẹ nói nhiều hả?”
“Không mà ạ!” Ninh Tưởng nhìn cô khẳng định, từng chuyện đã qua tái hiện lại trong đầu, những hình ảnh mẹ ngồi ở đầu giường kể chuyện cho cậu như dòng suối ấm áp, róc rách chảy qua trái tim cậu, “Mẹ…” Cậu nghe thấy giọng nói của mình vô cớ nghẹn lại, “Ôm ôm được không mẹ? Ôm ôm thì không đau nữa.”
Nguyễn Lưu Tranh hơi sững người.
Ba đứa con của cô, Ninh Ngộ từ nhỏ đã độc lập tự chủ, không dính người, còn Ninh Hồi, có lẽ vì cô yêu cầu nghiêm khắc cho nên con bé thân thiết với bố nó hơn một chút, duy chỉ có Ninh Tưởng, từ nhỏ đã hiểu chuyện chu đáo, cũng vô cùng dính cô, chỉ có điều sau khi lớn lên cũng dần ra dáng nam tử hán, không quấn quýt giống như hồi nhỏ nữa, Nguyễn Lưu Tranh suy nghĩ, chỉ cảm thấy năm tháng như thoi đưa, thực sự không nhớ từ khi nào Ninh Tưởng không còn cẩn thận dán vào trong lòng cô như một cậu bé nữa…
Trái tim Nguyễn Lưu Tranh bỗng chốc mễm nhũn, trước mắt toàn là dáng vẻ thỏa mãn cười híp mắt của Ninh Tưởng khi dán vào lòng cô hồi nhỏ.
Nói thật, bọn trẻ lớn rồi, dường như cũng cách xa bố mẹ, cho dù vẫn ở bên cạnh, cũng không thân thiết như hồi nhỏ nữa. Cô là một người mẹ, có lúc thực sự hy vọng các con luôn là bảo bảo bé nhỏ ôm trong lòng, mềm mại mũm mĩm.
Nghe Ninh Tưởng nói như vậy, cô chỉ cho rằng con trai bị ảnh hưởng bởi việc bố dượng qua đời nên tâm trạng không tốt, tiếp theo cũng không nghĩ thêm gì ôm Ninh Tưởng vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ngắn ngủ của cậu, vô cùng ấm áp mà thỏa mãn, “thằng bé ngốc….” Phải, giây phút này cô thực sự cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Ninh Tưởng vùi đầu vào bụng cô, giơ tay ôm lấy cô. Mùi hương thuộc về mẹ thấm đầy trong hơi thở của cậu. Đây là mùi hương cậu hoài niệm, đối với cậu mà nói, là ký hiệu của mẹ…
“Mẹ…” Cậu im lặng hít sâu, vẫn có chút nghẹn, “Tưởng Tưởng….yêu mẹ.”
Trong lòng Nguyễn Lưu Tranh chua xót mềm mại, cảm động đồng thời cũng ngạc nhiên, thằng bé này hôm nay sao vậy? Tự xưng Tưởng Tưởng khi thằng bé học mẫu giáo biểu hiện làm nũng, từ sau khi lên tiểu học là không tự gọi mình như vậy lúc nói chuyện nữa rồi.
“Tưởng Tưởng, sao vậy con? Trong lòng khó chịu sao?” Giọng nói của cô càng thêm dịu dàng.
“Không ạ.” Ninh Tưởng cọ cọ trong lòng cô, “Mẹ, Tưởng Tưởng sẽ nhớ mẹ.”
“Tưởng Tưởng!” Nguyễn Lưu Tranh cảm thấy không ổn, “Con sao vậy? Muốn đi đâu hả?”
Ninh Tưởng nằm bò trong lòng cô, mặc dù cố gắng nhẫn nhịn, nhưng vẫn có chút run rẩy nghẹn ngào, “Mẹ, Tưởng Tưởng sẽ quay về, nhất định.”
“Nói với mẹ con mốn đi đâu?” Nguyễn Lưu Tranh nâng đầu Ninh Tưởng lên, nhìn thấy viền mắt cậu phiếm hồng.
Ninh Tưởng cùng biết, quay đầu đi.
“Ninh Tưởng, có chuyện gì nói với mẹ.” Cô nhìn Ninh Tưởng, đứa trẻ này đã cao bằng bố nó, có tính cách thành thục ổn trọng hơn người cùng tuổi, mấy năm nay cô và Ninh Chí Khiêm đều bận, bốn chữ anh trưởng như cha thằng bé dùng hành động và lời nói của mình giải thích vô cùng hoàn hảo, nhưng trong mắt cô, thằng bé mãi mãi cũng là đứa trẻ.
Hôm đó Ninh Tưởng không nói bất cứ thứ gì, chỉ nói không có gì, chỉ là vô cùng nhớ mẹ thôi, đợi chuyện bên này kết thúc sẽ quay về.
Nguyễn Lưu Tranh biết tâm trạng cậu không tốt, nhưng con trai không chịu nói trong lúc vội vã cô cũng không có cách khác, hơn nữa còn phải lập tứ ngồi máy bay quay về, phát hiện Nhất Hàm cũng ở đây, nghĩ đế sự thân thiết giữa bọn trẻ, chắc là không có bí mật gì, nhưng đi hỏi Nhất Hàm, cô bé cũng trốn tránh không nói rõ, chỉ có thể tiếc nuối rời đi, định đợi Ninh Tưởng làm xong chuyện bên này về nhà hỏi lại, có vài chuyện có khả năng không tiện nói bên ngoài, về nhà nói tốt hơn.
Về đến nhà đã quá nửa đêm, Ninh Hồi vẫn đang đợi cô, quấn lấy cô hỏi tình hình của anh trai.
“Khong phải con gọi điện cho anh rồi sao?” Cô nhớ lúc ở Mãn Châu Lý Tưởng Tưởng đã nhận được điện thoại của con bé.
“Nhưng con muốn nghe mẹ nói! Mẹ lại không đưa con đi!” Ninh Hồi lẩm bẩm.
“Con phải đi học, không phải là lúc chạy nước rút rồi sao? Anh con không để bố mẹ đưa con đi! Bố con về cũng không nói với con à?” Cô và Ninh Chí Khiêm một trước một sau tới Mãn Châu Lý, thực ra là vì lúc Ninh Chí Khiêm đi cô quả thực không rút người ra được, ý của Ninh Chí Khiêm là cô đừng đi, một mình anh đi đại diện là được rồi, nhưng sau khi cô làm xong cũng không yên tâm, vẫn mua vé máy bay qua.
Ninh Hồi đi theo phía sau cô, “Chuyện bố nói là bố nói! Mẹ nói lại đi mà, anh có buồn không mẹ?”
Buồn thì chắc là không, cô biết Ninh Tưởng không có tình cảm gì nhiều với người bố dượng này, chỉ là hơi kỳ lạ, đương nhiên cô sẽ không nói với con gái những chuyện này, chỉ qua quýt một chút, thúc giục con bé đi ngủ, “Mai còn phải đi học nữa, đừng dể bố con gọi con dậy đánh vào mông con!”
“Bố con mới không như thế!” Người đánh vào mông cô bé chỉ có mẹ thôi…
Có điều vẫn về phòng đi ngủ, muộn quá rồi không tiện gọi điện thoại cho anh nữa, ngẫm nghĩ sáng mai lại gọi.
Nguyễn Lưu Tranh về phòng Ninh Chí Khiêm đang ngủ rồi, tuy cô đã nhẹ chân nhẹ tay nhưng vẫn làm anh tỉnh giấc, vì vậy cô liền nói nghi vấn của mình cho Ninh Chí Khiêm nghe, hai vợ chồng đoán già đoán non một hồi cũng không đoán ra Ninh Tưởng xảy ra chuyện gì.
Mấy ngày sau, đám án đã tự nổi lên mặt nước.
Sau khi từ Mãn Châu Lý về Ninh Tưởng vẫn luôn bận rộn, cũng không có nhiều thời gian giao lưu với bố mẹ, thậm chí gần như không về nhà, khi Ninh Chí Khiêm ở bệnh viện cảnh giác được hành động của cậu, Ninh Tưởng cuối cùng cũng nói thật, mang đến cho họ một tin tức kinh động: Cậu muốn đến Mãn Châu Lý sinh sống.
“Bố, mẹ, bà nội, con xin lỗi, mẹ con tuổi đã cao rồi, bây giờ lại chỉ có một mình, con là con trai nên muốn bên cạnh bà ấy.” Khi Ninh Tưởng nói những lời này, luôn một mực cúi đầu, không dám nhìn ba người lớn.
Phản ứng đầu tiên của Ôn Nghi là không đồng ý, người gia trông mong nhất chính là con cháu đoàn tụ, bao nhiêu năm nay bà chưa từng coi Ninh Tưởng là người ngoài, nhiều năm trước Ninh Tưởng từng đời đi với mẹ đẻ một lần, ở lại nhiều năm như vậy rồi, cho rằng sẽ không thay đổi, nhưng lại đòi đi, trong lòng bà lập tức không thoải mái, “Ninh Tưởng! Chuyện này bà không đồng sy! Con là thịt trong tim bà, là cháu ngoan của bà! Nói đi là đi, sao con nhẫn tâm vậy? Mẹ đẻ con là người thân còn bà không phải sao? Còn bố mẹ con nữa? Em trai em gái nữa? Không phải con yêu chúng nhất sao?”
Ninh Tưởng im lặng một lúc, “Bà nội, bà với bố mẹ còn có Ninh Ngộ với Ninh Hồi! Mẹ con….không có ai cả… bà nội, bố mẹ, là con có lỗi với mọi người, phụ công ơn dưỡng dục của mọi người, con không có hiếu…”
“Vậy việc học của con thì sao? Không học tiến sĩ nữa? Không thể đợi tốt nghiệp rồi đi à?” Nói thực, bấy luận là hai mươi mấy năm trước hay bây giờ, Ninh Chí Khiêm đều không muốn cho con trai rời đi, nhưng anh không phải là một ông bố chuyên quyền độc đoán, nếu như Ninh Tưởng tốt nghiệp rồi về Mãn Châu Lý làm việc, không phải anh cũng không ủng hộ, dù sao con cái lớn cũng muốn bay, cũng có quyền chọn lựa của chúng, nhưng đi đột ngột như vậy, không phải con trai nhất thời kích động?
Ninh Tưởn cúi đầu từ đầu tới cuối, ngữ khí có chút yếu ớt, “Bố, con xin lỗi, đối với người có tuổi mà nói, thời gian qua một năm là ít đi một năm, con….thời gian con rời xa bà ấy quá dài rồi…”
“Ninh Tưởng!” Nguyễn Lưu Tranh coi như đã hơi hiểu lời nói kỳ lạ của Ninh Tưởng khi ở Mãn Châu Lý lần trước nghĩa là gì, là chỉ cậu muốn quay về bên cạnh mẹ ruột sao? Cho nên mới nói với cô sẽ nhớ cô, nói cậu nhất định sẽ quay về? Có thể nói Ninh Tưởng là một tay cô nuôi lớn, mặc dù công việc của cô bận rộn, nhưng tình yêu và sự quan tâm dành cho cậu không ít hơn Ninh Ngộ và Ninh Hồi, sao cô nỡ để thằng bé rời đi? Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn đề ra ý kiến, “Con xem thế này được không? Bỏ dở con đường học tập thì quá đáng tiếc, không bằng con đón mẹ con đến Bắc Kinh đi, như thế có thể chăm sóc mẹ con cũng có thể đi học, được không?” Quyên Tử cũng có nhà cũ ở Bắc Kinh, nếu thực sự không được cô với Ninh Chí Khiêm cũng có thể có nhà cho Quyên Tử ở.
Ninh Tưởng vẫn kiên quyết, “Mẹ, mẹ con ở bên kia quen rồi, không muốn rời đi.”