Nhà họ Tiêu.
Tiêu Nhất Nhất vô cùng nghiêm túc giảng bài cho hai anh em nhà họ Ninh.
Nói thế nào nhỉ, người ta nói lúc đàn ông nghiêm túc là đẹp trai nhất. Lúc này Ninh Hồi vô cùng tán thành.
Cô và Ninh Ngộ mỗi người ngồi một bên của Tiêu Nhất Nhất, Tiêu Nhất Nhất cầm bút vừa viết trên giấy vừa giảng đề cho họ.
Ngũ quan của Tiêu Nhất Nhất giống mẹ cậu nhiều hơn một chút, không có đôi mắt xếch đào hoa ngông cuồng ngả ngớn của Tiêu Y Đình thời niên thiếu, ngược lại còn tinh tế sâu sắc, như điêu như tạc, bốn chữ mặt mày như họa, Ninh Hồi chỉ cần nhìn sườn mặt của Tiêu Nhất Nhất là đã thấy, cộng thêm da dẻ của thanh niên nhẵn nhụi, khí chất thư sinh nho nhã không nhanh không chậm, bất giác trong đầu cô bổ sung cho anh một bộ đồ cổ trang màu trắng, hai câu “mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song”* khoác trên người anh, tự cô cho rằng chính là đo li đóng giày cho anh.
*”Mạch thượng nhân như nhọc, công tử thế vô song” mô tả công tử cổ đại có khí chất ôn nhu như ngọc
Bởi vì nội dung Tiêu Nhất Nhất giảng ngày hôm nay đêm trước lúc Ninh Tưởng kèm cô làm bài tập cũng đã nói một lần, cô nghe thấy không có gì khó, bèn bắt đầu xuất thần, ánh mắt nhìn chằm chằm sườn mặt Tiêu Nhất Nhất không chớp lấy một cái.
Một lúc khá lâu, Tiêu Nhất Nhất cảm nhận được, chỉ là không biết tiểu nha đầu này đang nhìn cậu, lập tức trầm mặt xuống, như cười như không, “Hồi bảo, đang nghĩ gì đấy?”
“Hả…” Ninh Hồi mới mười sáu tuổi có đánh chết cũng không dám nói đang nghĩ đến anh! Mặt đỏ ửng lên, ấp a ấp úng bịa ra một lời nói dối, “Em….em….em nghĩ đến….bánh nướng vừng….ừm….bữa sáng chưa ăn no….”
Cô dùng sức gật đầu, khiến cho lời nói dối của cô càng đáng tin hơn một chút, phải đó, chính là đói!
Tiêu Nhất Nhất phì cười, nhéo hai má mềm mại của cô, chỉ cảm thấy ra tay giống hồi nhỏ thôi, “Được rồi, anh đi xem xem có gì ăn không.”
Trong phòng của con trai sẽ không để đồ ăn vặt, cậu đi xuống bếp tìm đồ ăn.
Dì giúp việc thấy Ninh Hồi tới liền làm chè hạnh nhân, cậu bưng hai bát lên, tiện tay lấy một ít bánh vào phòng.
Ninh Hồi vừa nhìn thấy liền vui vẻ quên mất “bánh nướng vừng”, dì giúp việc nhà Tiêu baba làm chè hạnh nhân rất ngon!
Tiêu Nhất Nhất đặt bánh xuống, điện thoại hiển thị tin nhắn đến, cậu xem qua, lại là của Ninh Tưởng, tiểu tử này lâu lắm rồi không liên lạc với cậu! Cười nói, “Anh trai các em tìm đến rồi!”
Ninh Hồi gật đầu, “Ừm ừm ừm, em nhắn lại cho anh ấy, bảo anh chạy bộ xong thì qua đây!”
Tiêu Nhất Nhất mở tin nhắn ra xem, lại là Ninh Tưởng và Vương Nhất Hàm hẹn cậu ra ngoài.
Cậu hơi cau mày, nhìn Ninh Hồi đang cúi đầu ăn chè hạnh nhân, có chút xin lỗi nói, “Hồi bảo, Ninh Ngộ, các em ở nhà chơi nhé, tạm thời anh có chút chuyện phải ra ngoài một chuyến. Anh giao cho hai đứa vài bài, hai đứa làm trước đi, đợi anh về kiểm tra.”
“Anh em gọi anh ra ngoài sao?” Ninh Hồi ngẩng đầu lên, khóe miệng dính một ít chè hạnh nhân trắng trắng.
Tiêu Nhất Nhất nhìn thấy vậy, cười lấy khăn giấy lau cho cô, “Không phải, việc đột nhiên nghĩ ra.”
Thế gian có rất nhiều chuyện vốn bình thường, sở dĩ trở nên bất thường chẳng qua chỉ bắt nguồn từ động tâm, tâm động thì người làm bừa. Một động tác vốn dĩ rất bình thường, chỉ bởi vì trong lòng Ninh Hồi đã khác, mới cảm thấy nhiệt độ từ ngón tay anh cách một lớp giấy truyền đến môi cô, má cô nóng bừng, đôi mắt sáng rực lấp lánh, thậm chí không dám đối diện với Tiêu Nhất Nhất.
“Sao thế?” Tiêu Nhất Nhất cũng cảm thấy cô có chút kỳ lạ.
Dù thế nào Ninh Hồi cũng không thể để tâm tư của mình bị lộ, vội lắc đầu, “Không sao ạ không sao ạ!”
Tay Tiêu Nhất Nhất vẫn dừng bên môi cô, cô lắc đầu loạn lên như vậy, vô ý liền chạm lên môi cô, tựa như bị cô ngậm lấy vậy, cô cảm giác mặt mình như lửa đốt, dứt khoát há miệng cắn ngón tay anh một cái, sau đó lại cảm thấy rất ngại ngùng, xua tay đuổi anh đi, “Đi mau đi mau, lát nữa em còn muốn ăn bát chè hạnh nhất nữa!”
Cô cúi đầu ăn ngồm ngoàm.
Tiêu Nhất Nhất cười, lau lau ngón tay, “Nghịch ngợm!”
Cô em gái bố anh nhận về cho anh, từ nhỏ tới lớn đều nghịch ngợm như quỷ nhỏ vậy!
“Dưới bếp còn mấy bát, nhưng đừng ăn nhiều quá! Cẩn thận ngấy rồi không ăn được cái khác! Lát nữa bố mẹ anh về còn mang nhiều đồ ngon về nữa!” Sáng sớm bố mẹ cậu đã ra ngoài, ở ngoài biết Ninh Hồi đến liền vui mừng chẳng biết giống cái gì, nhất định sẽ chọn mua thứ cô bé thích ăn.
Ninh Hồi gật đầu sau lưng anh, mặt đỏ như tôm luộc, “Biết rồi biết rồi, thật lắm điều! Anh mau đi đi!”
Tiêu Nhất Nhất lại cười, đi ra ngoài.
Bài tập Tiêu Nhất Nhất giao không nhiều, nội dung hôm nay giảng Ninh Hồi đã nắm chắc toàn bộ, cho nên làm liến thoáng xong rồi mà Tiêu Nhất Nhất vẫn chưa về.
Ninh Ngộ kiểm tra cho cô bé trước, cô nhàn rỗi đến vô vị, đối diện với Ninh Ngộ vẽ bậy lên giấy.
Vẽ gì nhỉ?
Trong đầu hiện lên nhan sắc như ngọc khiến thần tiên phải kinh ngạc của Tiêu Nhất Nhất, nhưng lúc đặt bút xuống lại chỉ vẽ một cái bánh nướng vừng.
Ninh Ngộ vừa kiểm tra vừa kỳ quái quan sát cô, thấy cô nhìn mình rồi vẽ mấy nét liền cho rằng cô đang vẽ phác thảo mình, không nói gì, Hồi bảo thích vẽ thích âm nhạc, thỉnh thoảng cũng vẽ phác thảo cho người trong nhà.
Đợi đến khi cậu kiểm tra xong, trong lòng rất vui, vì câu nào Hồi bảo cũng làm đúng, xem ra thật sự chuyên tâm học hành rồi, vì vậy tâm tình cực tốt, “Vẽ gì đấy? Cho anh xem!”
Ninh Hồi không cho, một cái bánh nướng vừng thôi có gì đáng xem?
Cô càng không cho, Ninh Ngộ càng muốn nhìn, lẽ nào bôi xấu cậu rồi? Cuối cùng Ninh Hồi không thắng được cậu, bức tranh đến tay cậu, xem qua, một cái bánh nướng vừng…
Liền giận đến phì cười, Tiêu Nhất Nhất lấy cho con bé nhiều đồ ăn như vậy vẫn không đủ cho nó ăn? Còn nhớ nhung bánh nướng vừng?
“Trong lòng em anh gần giống bánh nướng vừng à?” Cậu ném bức vẽ lại cho cô.
Làm Ninh Hồi đau lòng, mau chóng nhặt bức tranh lên, vuốt lại phẳng phiu rồi bẹt miệng hừ hừ, trong lòng thầm nói, anh muốn giống bánh nướng vừng em cũng không cho!
Sau hôm đó, tất cả ảnh đại diện mạng xã hội của Ninh Hồi đều đổi thành bánh nướng vừng, trừ cô bé ra không ai hiểu ý nghĩa trong đó, ai ai cũng chỉ cho rằng cô bé ham ăn, chỉ có một mình cô biết, bánh nướng vừng là biểu tượng cho tình đầu chớm nở trong những năm tháng thanh xuân của cô.
Biểu tượng này là bí mật thuộc về một mình cô, cuối cùng có một ngày nó cùng với tất cả những đau thương chôn vùi trong sự chìm nổi của thời gian, cho đến khi chính cô cũng quên mất, cũng không có người nhắc lại.
Bởi vì bức vẽ này, cả cuộc đời của Ninh Hồi đều xảy ra thay đổi.
Trước đó Tiêu Nhất Nhất đã hỏi cô, định học chuyên ngành gì, có lý tưởng gì. Lúc đó cô mơ mơ hồ hồ, chưa bao giờ suy nghĩ kỹ càng, bây giờ đã có đáp án rồi.
Tối đó trở về, cô kẹp bánh nướng vừng vào trong tập tranh, trong đầu không xua đi được sườn mặt anh tuấn của Tiêu Nhất Nhất lúc chiều.
Một mình ở trong phòng, cô cầm bút mô tả phác họa trên giấy, dựa vào ký ức vẽ ra dáng hình anh, nhưng vẽ thế nào cũng không vừa lòng.
Cô yên lặng viết lên tờ giấy ngày tháng hôm đó, trong lòng thầm cảm thán, tranh của mình đã bước vào thời kỳ khó khăn, đặc biệt là vẽ người, thiếu sót nghìn mặt người đều như một không sao đột phát được!
Trước kia cô chỉ coi vẽ tranh là một sở thích, vẽ tùy tiện mấy nét dọa người ta thôi, giờ phút này trong lòng cô âm thầm hạ quyết tâm, cô phải học vẻ cẩn thận! Với tư cách là một người vẽ, ngay cả người cô thích cũng vẽ không giống,cô còn có thể xưng là họa sĩ sao?
Vì vậy cô đã lên kế hoạch, mỗi ngày đều sẽ phác họa cẩn thận, mỗi cuối tuần một ngày đến nhà anh Nhất Nhất học thêm, một ngày đi học vẽ với giáo viên.
Khi cô bé nói kế hoạch của mình cho mẹ nghe, đương nhiên Nguyễn Lưu Tranh rất vui vẻ, con gái có tiến bộ sao có thể không vui? Còn lấy ví dụ cho cô bé, “Con đó, muốn học vẽ phải học cẩn thận, đừng có một ngày học bốn ngày chơi như trước kia, giáo viên đều nói con rất có năng khiếu, chỉ là không chăm chỉ, con xem anh Mạc Vương của con xem, nếu như con chăm chú bằng một nửa thằng bé thôi là đã không như bây giờ rồi.”
Ninh Hồi gật đầu khiêm tốn tiếp nhận lời phê bình của mẹ, giáo viên mà cô bé theo học là một họa sĩ lớn, cũng là người dạy anh Mạc Vương vẽ, bây giờ anh Mạc Vương đã là một họa sĩ có chút tiếng tăm rồi, cô vẫn ở trình độ sơ cấp…
Cô thực sự bắt đầu học vẽ, hơn nữa mỗi tuần đến nhà họ Tiêu một lần, đều sẽ vẽ lại một bức chân dung của Tiêu Nhất Nhất, ngày tháng trên phần chú thích, không chỉ chứng kiến sự tiến bộ trong mỹ thuật của cô, còn chứng kiến tình cảm thanh xuân của cô với Tiêu Nhất Nhất.
Nhưng tất cả những điều này Tiêu Nhất Nhất đều không biết.
Trong mắt cậu, Ninh Hồi trước giờ chỉ là cô em gái nhỏ bò trên lưng cậu tung tẩy hai chân, thậm chí, ký ức của cậu vẫn dừng lại ở lúc Ninh Hồi chỉ cao đến eo mình, chiều cao khác nhau cho nên thế giới cậu và cô bé nhìn thấy cũng khác nhau.
Ninh Hồi nhìn lên sẽ nhìn thấy ánh hào của cậu, còn cậu nhìn thẳng, thứ nhìn thấy là thế giới của cậu, thế giới của người trưởng thành mà cậu đang sống.
Ngày đó sau khi nhận được tin nhắn của Ninh Tưởng cậu vội vội vàng vàng rời đi, chỉ là đến chỗ hẹn nhưng lại không nhìn thấy Ninh Tưởng, cũng không nhìn thấy Vương Nhất Hàm.
Dưới sự ngạc nhiên cậu gọi điện cho Vương Nhất Hàm, hỏi cô ấy ở đâu, bên đó, giọng cô ấy nặng nề nói với cậu, ở nhà. Sau đó là một câu “không có chuyện gì thì mình cúp đâu” rồi không còn tiếp theo nữa.
Cậu cảm thấy kỳ lạ, lập tức gọi điện thoại hỏi Ninh Tưởng, rốt cuộc có ý gì?
Ninh Tưởng lại hỏi cậu, Vương Nhất Hàm sao rồi?
Cậu chẳng hiểu làm sao, “Sao mình biết? Mình không nhìn thấy cô ấy! Cô ấy ở nhà!”
“Vậy thì tốt.”
Ninh Tưởng ném cho cậu ba chữ đó rồi cũng cúp điện thoại, để lại một mình cậu chẳng hiểu mô tê gì…