Chương 362

Vương Nhất Hàm vừa nhìn thấy cô liền ôm lấy bả vai cô, vô cùng thân thiết, “Hồi bảo lớn rồi, càng ngày càng xinh!”

Ninh Hồi cười hi hi, “Chị Nhất Hàm mới xinh!”

Ninh Hồi cũng không phải đang nịnh nọt, quả thực Vương Nhất Hàm rất xinh, ngũ quan tinh tế mềm mại, khí chất dịu dàng đoan trang, càng ngày càng giống mẹ cô ấy.

“Miệng còn ngọt như vậy.” Vương Nhất Hàm nhéo mũi Ninh Hồi, tuy rằng lâu rồi không gặp nhưng tình thương đối với Ninh Hồi thì vẫn như trước kia, nhìn thấy Ninh Ngộ sau lưng Ninh Hồi, cô ấy cảm thán không thể nhéo mặt Ninh Ngộ giống như lúc nhỏ nữa rồi, dù sao cũng là cậu con trai lớn rồi! Càng huống chi lúc nhỏ Ninh Ngộ cool ngầu, không thích người khác nhéo mặt cậu.

“Em chào chị.” Ninh Ngộ lễ phép chào một tiếng.

“Ninh Ngộ thành người lớn rồi!” Vương Nhất Hàm khen ngợi.

Một đám năm người thanh mai trúc mã, hôm nay tu tập được bốn người, chỉ có Ninh Tưởng không đến.

“Anh trai không đến sao?” Anh trai Vương Nhất Hàm ám chỉ là Ninh Tưởng, cô ấy biết Ninh Hồi một mực không gọi Ninh Ngộ là anh trai.

“Vâng, anh chưa về nhà ạ.” Trong ngữ khí của Ninh Hồi có chút tiếc nuối, một tuần cô bé không gặp anh trai rồi, vốn cho rằng hôm qua đã về, nhưng anh trai nói không về. Cũng đúng, nhân vật học sinh ưu tú như anh bận hơn người khác rất nhiều, huống hồ anh trai còn kế thừa toàn bộ chí hướng của bố, học lên thẳng tiến sĩ ở khoa y trường đại học B, sau này sẽ thành bố thứ hai rồi! Nghe nói học y rất khổ!

“Đúng rồi, Ninh Ngộ và Ninh Hồi đều học trung học phổ thông rồi, định học khoa văn hay khoa lý? Có chuyên ngành lý tưởng chưa?” Vương Nhất Hàm cười nói.

Ninh Hồi nghi hoặc, từ trước tới giờ chưa từng nghĩ sau này sẽ thi ngành gì, nhưng Ninh Ngộ có lý tưởng rồi, tên này nghĩ thật sự nhiều. Cô bé nghe nói nhà mình rất có tiền, bởi vì ông bà nội có công ty (Đương nhiên bố mẹ cũng kiếm được rất nhiều tiền), nhưng sau khi ông nội qua đời, bà nội liền xử lý công ty, sau khi Ninh Ngộ biết những điều này, quyết định lớn lên sẽ làm kinh doanh, nguyên nhân vừa tầm thường vừa trực tiếp, chỉ vì muốn kiếm nhiều tiền, nhưng cũng khiến người khác cảm động, Ninh Ngộ nói, phải kiếm tiền tiêu không hết, bởi vì sợ Ninh Hồi lớn lên sẽ không kiếm được tiền, cũng bởi vì chỉ cần tiền cậu kiếm là đủ rồi, Ninh Hồi có thể vô lo vô nghĩ cả đời đọc sách cô thích, cả đời đàn ca nhảy múa theo ý mình.

Nghĩ đến lý do này của Ninh Ngộ, cô bé cảm động đồng thời cũng có chút thất bại, xem ra mình cũng phải suy nghĩ cẩn thận về cuộc đời.

Lúc Ninh Hồi bắt đầu suy nghĩ cuộc đời, kịch nói cũng đã bắt đầu rồi.

Câu chuyện dân quốc, đương nhiên Tiêu Nhất Nhất là nam chính, tiết mục truyền thống của đại học Q, nghe nói kịch bản vẫn là cái năm đó bác cả nhà họ Tả viết rồi tự mình diễn, bởi vì viết quá tốt cho nên lưu truyền cho các khóa, luôn được tôn là kinh điển.

Đều nói kinh điển là không thể làm lại, Ninh Hồi chưa xem diễn xuất của bác Tả, nhưng trong mắt cô bé, bản này của Tiêu Nhất Nhất chính là hay nhất, trái tim của cô bé nhấp nhô theo vở kịch, nam chính anh tuấn đẹp trai và tình yêu sâu đậm đến chết không thay đổi làm cho cô bé nước mắt dòng dòng, cảnh ôm hôn cuối cùng với nữ chính, mặc dù cô bé biết là giả nhưng trong lòng vẫn có chút chua chua, nếu như người trong lòng anh Nhất Nhất là mình thì tốt biết mấy!

Khi suy nghĩ này vô thức hiện lên cô bé cũng bị mình dọa cho hết hồn, mặt nhanh chóng nóng bừng lên, nhưng những cảm giác mơ hồ trước đó cũng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, cô thích anh Nhất Nhất, không phải là em gái thích anh trai như lúc trước, cùng với sự thích này dần dần trở nên rõ ràng, trong mắt cô bé Tiêu Nhất Nhất cũng trở nên càng mê người, mỗi một động tác của anh, mỗi một nụ cười của anh, thậm chí mỗi cái ngẩng đầu của anh, đều có mê lực thần kỳ không thể nói thành lời….

Vở kịch kết thúc, cảm ơn khán giả, toàn bộ hội trường là tiếng vỗ tay vang dội, sinh viên nữ khóa dưới đồng thanh gọi tên Tiêu Nhất Nhất, tình cảm quần chúng sôi sục, trong lòng cô bé tràn đầy kiêu ngạo, anh Nhất Nhất chính là người xuất sắc như vậy đó!

Thậm chí dãy ghế sau còn truyền đến tiếng bình luận của sinh viên nữ cùng lớp với Tiêu Nhất Nhất.

“Xong rồi, fan của Tiêu Nhất Nhất lại thêm một đống rồi, cơ hội của mình lại ít đi rồi!”

“Xì, nói như là trước kia fan cuồng của Tiêu Nhất Nhất không nhiều ấy!”

“Haiz! Yêu một đám mây, anh ấy lại chỉ biết nhìn từ trên cao xuống. Bi thương của fan Tiêu Nhất Nhất…”

Ninh Hồi nghe xong trong lòng liền rung rinh, ý của lời này chính là bây giờ anh Nhất Nhất vẫn chưa có bạn gái?

Chỉ nghe thấy một sinh viên nữ khác cười nói, “Vậy không phải chuyện tốt sao? Chỉ cần đám mây đấy chưa dừng lại vì ai thì cậu còn có cơ hội!”

Vậy là xác định rồi! Quả nhiên! Cô bé bất giác cong khóe môi cười, đám mây anh Nhất Nhất sẽ dừng chân lại, đợi cô bé trưởng thành sao?

Mấy sinh viên phía sau dùng từ đám mây hình dung anh Nhất Nhất cũng cười, “Ừm ừm! Mình có lòng tin! Tiêu Nhất Nhất nhất định sẽ dừng lại trên đỉnh đẩu mình, sau đó ban ơn xuống, ha ha ha…”

Tiếng cười của hai sinh viên nữ còn có nội dung khác.

Ninh Hồi bất giác đỏ mặt, mặc dù cô bé là học sinh trung học, nhưng cũng đã đọc rất nhiều sách rồi đó, hàm ý của ban ơn xuống, từ tiểu học cô bé đã hiểu loáng thoáng rồi….

Chợt, một đám sinh viên nữ xông lên sân khấu, muốn tặng quà Tiêu Nhất Nhất, từng lớp từng lớp hoa, còn có nữ sinh cầm một con gấu bông lớn trong tay nữa.

Cô bé thầm ảo nảo, cô thật sự là một fan cuồng không đạt tiêu chuẩn của Tiêu Nhất Nhất! Không hỏi khoác cánh tay của Ninh Ngộ bên cạnh, tiếc nuối nói, “Ngộ bảo! Chúng ta quên mua hoa rồi!”

Vương Nhất Hàm nghe xong, cười cười cầm bó hoa mình đã chuẩn bị bên cạnh đưa cho cô bé, “Đi đi!”

Ninh Hồi cực vui, “Thật không ạ? Chị Nhất Hàm?”

“Thật! Mau đi! Nếu không em chen không được đâu!” Vương Nhất Hàm cười đẩy cô.

“Cảm ơn chị Nhất Hàm!” Cô bé ôm hoa vui mừng chạy thẳng lên sân khấu, hoàn toàn không chú ý đến mặt Ninh Ngộ đang đen xì.

Thừa dịp màn cảm ơn vẫn đang tiếp tục, cô bé chạy nhanh lên sân khấu, nhưng sau khi lên lại phiền phức, fan cuồng vây quanh từng lớp từng lớp, cô bé ôm hoa nhón chân lên, đừng nói là chen vào, khó khăn lắm mới nhìn thấy được Tiêu Nhất Nhất! Nếu không phải anh cao hơn mấy nữ sinh xung quanh một khoảng lớn thì ngay cả đầu cũng không nhìn thấy!

Tiêu Nhất Nhất bị mọi người vây quanh, nhưng tầm mắt cũng không bị ảnh hưởng gì, một loáng đã nhìn thấy cô bé ôm hoa ở vòng ngoài cùng dáng vẻ rốt ruột, lập tức cười giơ tay ra với cô từ trong đám người.

Fan xung quanh anh nhường ra một đường nhỏ, anh đi ra, tặng cho cô con gấu bông to đùng đang cầm trong tay, đồng thời cầm lấy bó hoa cô đang ôm trong lòng.

Dáng vẻ của Ninh Hồi có chút sửng sốt, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt khi xem kịch vừa nãy, Tiêu Nhất Nhất cười giơ tay lau nước mắt trên mặt cho cô, “Hoa của Hồi bảo là cho anh sao?”

Ninh Hồi bị ngón tay của anh chạm vào, trên mặt giống như bị điện giật vậy, vừa tê vừa buồn, cùng theo đó nóng lên, dùng sức ôm lấy con gấu, liều mạng gật đầu.

Tiêu Nhất Nhất nhìn dáng vẻ của cô bé, bất giác cực kỳ vui vẻ, cho rằng tiểu nha đầu này không tự nhiên khi ở sân khấu, suy nghĩ cũng nên lùi về rồi, mà lúc này trên sân khấu cũng chất đầy hoa, đều là anh nhận rồi nhưng không cầm được nên để xuống, chỉ cầm một mình bó hoa Ninh Hồi tặng anh, con gấu bông anh nhận được cũng đã đến tay Ninh Hồi, phút chốc tình cảm của các fan lại bị châm lên, vây quanh anh như thủy triều dâng.

Người quá nhiều, anh sợ làm bị thương Ninh Hồi nên ôm Ninh Hồi vào lòng, bảo vệ cẩn thận, vừa nói “cảm ơn mọi người” vừa cúi chào một lần cuối cùng, sau đó dẫn Ninh Hồi lui về hậu đài, dọc đường đều ôm rất chặt không để Ninh Hồi chịu một chút va chạm nào.

Ninh Hồi thì khác.

Cô bé cảm thấy cảm giác này quá kỳ lạ!

Không phải cô bé và Tiêu Nhất Nhât chưa từng tiếp xúc cơ thể, cô bé còn lớn lên trên lưng anh Nhất Nhất cơ! Nhưng bây giờ tất cả đều không giống vậy nữa! Cảm giác được anh bảo vệ trong lòng như vậy khiến trái tim cô loạn nhịp, kề sát vào ngực anh, rõ ràng trước mắt anh đang mặc bộ đồ Trung Sơn thẳng thớm, nhưng trong đầu cô lại hiện ra đường nét cơ bắp của anh lộ ra sau lớp áo dính sát người sau khi tắm xong ngày hôm đó, trong hơi thở tràn đầy mùi hương trên người anh, không phải mùi thơm, đàn ông có mùi thơm cô mới cảm thấy kỳ lạ, nhưng rất dễ ngửi, dường như là mùi cỏ non vậy, nhàn nhạt, lành lạnh, nhưng lại vô thức đốt cháy cô, khiến mặt cô nóng bỏng, toàn thân phát nhiệt, tứ chi cứng ngắc, nhưng mà cảm giác được anh bảo vệ như vậy thật quá tuyệt, anh cao lớn rắn rỏi, cô dựa trên người anh giống như một cây cỏ nhỏ, ừm, cỏ nhỏ, cô ủ rũ, mình quá thấp rồi! Kém một chút nữa là được 1m6! Anh là một đám mây, cô không hy vọng lớn thành một cây to, nhưng dù gì cũng phải là một cái cây nhỏ chứ? Không được! Cô phải cao! Phải cao!

Cả đường đều suy nghĩ linh tinh, khó khăn lắm mới đến hậu trường, Ninh Ngộ và Vương Nhất Hàm đã đợi ở đó.

Vương Nhất Hàm cười, vỗ tay nói, “Chúc mừng chúc mừng, chúc mừng diễn xuất thành công!”

Ninh Ngộ lại không lên tiếng, dứng ở một bên, bản mặt như ông thần giữ cửa vậy.

Lúc này Tiêu Nhất Nhất mới buông Ninh Hồi ra, còn tiện tay xoa đầu cô bé, thấy dáng vẻ mặt đỏ bừng mắt phát sáng của cô bé mới quan tâm hỏi,”Sao vậy? Dọa em sợ à?”

Quả thực là bị dọa sợ, nhưng không phải bị fan của anh dọa, mà là bị cảm giác anh ôm cả đường đó dọa, nhưng cô bé không dám nói, chỉ hoảng loạn gật đầu.

Tiêu Nhất Nhất cười lớn, “Đi, chúng ta đi ăn!”

“Đi thôi! Mình đặt chỗ xong rồi!” Vương Nhất Hàm cũng cười nói.

Ninh Hồi đang muốn đi cùng họ, Ninh Ngộ lại nói, “Anh Nhất Nhất, chị Nhất Hàm, anh chị đi đi, em với Hồi bảo không đi được.”

“Sao vậy?” Tiêu Nhất Nhất ngạc nhiên hỏi.

“Phải đó, khó lắm mới gặp nhau, không để Hồi bảo chém của Nhất Nhất một khoản thật không có lợi!” Vương Nhất Hàm cũng nói.

“Tối nay anh em về, đã nói sẽ về đợi anh ấy rồi.” Ninh Ngộ đen mặt.

“Anh còn tưởng chuyện gì.” Tiêu Nhất Nhất không thấy quan trọng, “Gọi Ninh Tưởng đến, tên nhóc này lâu lắm không xuất hiện rồi, có phải có bạn gái rồi không?”

Ninh Ngộ tiếp tục đen mặt lắc đầu, “Không ạ, chúng em vẫn là học sinh trung học, bố mẹ nói mấy chỗ vui chơi đó không được đi, hơn nữa về nhà còn phải làm bài tập, học hành quan trọng, Hồi bảo đã hứa với bố mẹ rồi.”

Cậu cố ý nhấn mạnh đã hứa với bố mẹ, đồng thời trợn mắt lườm Ninh Hồi.

Ninh Hồi dao động, phải đó, đã hứa với bố mẹ phải học hành tử tế, hơn nữa nếu không học hành tử tế thì làm sao kề vai với mây trắng được?

“Đi ăn cơm chứ không phải đưa các em đến chỗ vui chơi!” Tiêu Nhất Nhất ôm vai Ninh Hồi, “Bài tập thì không phải ngày mai đến nhà anh học thêm sao? Anh xem Hồi bảo làm là được rồi!”

Ninh Ngộ nhất thời nóng giận, anh ôm trên sân khấu một lần là đủ rồi! Bây giờ ôm nghiện rồi à? Cậu túm lấy cánh tay Ninh Hồi, dùng sức kéo cô bé về, “Không, bọn em đã đồng ý với bố mẹ về đúng giờ rồi! Tạm biệt!”

Ninh Hồi cứ như vậy bị cậu túm đi, con gấu bông suýt nữa rơi xuống đất, mau chóng ôm chặt lấy gật đầu, “Phải ạ, anh Nhất Nhất, chị Nhất Hàm, bọn em đi về đây, anh Nhất Nhất, mai gặp lại ạ!” Cô bé thấy Tiêu Nhất Nhất vẫn ôm hoa cô tặng, nhớ đến một đống hoa để lại trên sân khấu, trong lòng liền ngọt ngào, lại hỏi, “Anh Nhất Nhất, anh muốn mang bó hoa này về nhà sao ạ?”

Trong mắt Tiêu Nhất Nhất có sự sâu xa, mỉm cười, “Đương nhiên, hoa này…cần phải chân trọng.”

Ninh Hồi cười, kết quả Ninh Ngộ lại dùng sức kéo đi, “Đi về!”

Bước chân cô bé xiêu vẹo, vừa quay đầu vẫy tay, “Mai gặp lại nhé anh Nhất Nhất!”

“Ngày mai gặp!” Tiêu Nhất Nhất âm thầm lẩm bẩm, thằng nhóc Ninh Ngộ này, sao giống như có thành kiến với mình thể nhỉ!

Thấy đã đi xa rồi, Ninh Ngộ hung dữ nói, “Mai không được đến nhà Tiêu Nhất Nhất học thêm!”

“Không được gọi Tiêu Nhất Nhất, phải gọi anh!” Ninh Hồi cảm thấy hôm nay Ninh Ngộ rất không lễ phép! “Em đi học thêm! Đã đồng ý rồi!”

“Học thêm anh cũng có thể dạy!”

“Anh là học sinh trung học! Em không tin anh!”

“Hôm nay anh trai về rồi! Để anh dạy kèm em!”

“…” Tựa hồ không còn lý do phản đối nữa, cô bé ôm gấu, cố chấp mà kiên định, “Không! Em phải đi!”

“Không được đi! Nghe lời của em hay nghe anh? Anh là anh!”

Ninh Hồi chạy vọt tới phía trước bắt xe, “Em bảo anh Tưởng Tưởng đưa em đi!”

“Em…”

Ninh Hồi đột nhiên quay lại, ôm gấu, mềm mại nói trước mặt cậu, “Ngộ bảo, em biết em đang làm gì, em sẽ không để bố mẹ thất vọng đâu, anh đừng tức giận nữa.”

Gương mặt cứng ngắc của Ninh Ngộ bất đắc dĩ thả lỏng.