- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Nghe Nói Em Thích Tôi
- Chương 357
Nghe Nói Em Thích Tôi
Chương 357
Đã thân thuộc từ lâu nhưng lại phảng phất như chưa từng quen biết.
Đây là cảm giác khi cô nhìn thấy Tiêu Nhất Nhất.
Đây rõ ràng là người cùng cô trưởng thành, người cô đã từng gọi anh mười mấy năm trời, vì sao đột nhiên lại không giống như vậy nữa?
Anh mặc bộ đồ Trung Sơn, tóc dài hơn trước kia một chút, chẳng qua chỉ là một kiểu đầu đinh ngàn năm không đổi, toàn bộ tóc đều chải hết về đằng sau, nhẵn bóng, làm lộ ra tất cả những ưu điểm hoàn mỹ trên gương mặt của anh, tóc đen như mực, mắt sáng như sao, đường nét ngũ quan càng khỏe khoắn hơn trước kia mấy phần, ánh mắt của cô không để ý rơi trên cổ của anh, nơi hai khuy cổ của bộ đồ Trung Sơn đang đóng lại, nhìn thấy hầu kết rõ ràng.
Trong lòng đột nhiên giống như sợi dây đàn rung động, đàn tranh ngâm lên một tiếng, tiếng vọng rất lâu không tan đi, vô thức nổi lên một suy nghĩ: Anh Nhất Nhất là người lớn rồi, cũng không còn là anh trai nhỏ mặc đồ thể dục để đầu bằng mua kẹo marshmello cho cô giúp cô bắt sâu nữa…
Kỳ thực trưởng thành không phải chuyện riêng hôm nay, chỉ có điều chưa từng ý thức được mà thôi, thời gian từ đầu tới cuối vẫn còn dừng lại ở thời khắc cô nằm bò trên lưng anh Nhất Nhất, hai tay nắm tai anh, đôi chân nhỏ tung tẩy…
Đầu cô mơ mơ hồ hồ, Tiêu Nhất Nhấn đã đứng trước mặt cô, nụ cười sáng lạn, nắn nắn hai má mềm mại của cô, “Hồi bảo đang nhìn gì vậy? Không nhận ra anh sao?”
Ninh Hồi không hiểu sao lỗ tai lại có chút nóng, lời nói cũng trở nên lắp bắp, “Anh Nhất Nhất sao….sao lại mặc….mặc như vậy?”
Tiêu Nhất Nhất cười nói, “Ở trường diễn lịch nói, vừa mới tập xong.” Nói xong, vừa đi vừa cởi nút trên cùng của bộ đồ Trung Sơn.
Ninh Hồi nhìn chằm chằm tay của Tiêu Nhất Nhất, lại một lần nữa tự nhiên đỏ mặt, Tiêu Nhất Nhất đi qua bên người cô rồi mà cô còn đứng nguyên tại chỗ phát ngốc.
“Hồi bảo, hỏi em đó!” Ninh Ngộ đột nhiên lớn tiếng gọi cô.
“Hả?” Ninh Hồi chớp chớp mắt.
Tiêu Nhất Nhất quay đầu nhìn cô cười, “Hồi bảo hôm nay sao vậy? Ngốc ngốc?”
Ninh Ngộ hừ hừ, “Con bé bị dọa ngốc rồi à? Điểm thi không đạt tiêu chuẩn, cả ngày nay hồn vía lên mây rồi.”
Tiêu Nhất Nhất cười haha, “Anh biết ngay không có chuyện không đến mà, Hồi bảo sao tự nhiên đại giá quang lâm được, hóa ra đến là tìm ô bảo hộ hả.”
“Đâu có?” Ninh Hồi đỏ mặt, “Không có chuyện gì em cũng thường đến mà….là anh Nhất Nhất bận không nhìn thấy em thôi…”
Nghĩ cẩn thận lại, kỳ thực vẫn hay gặp mặt Tiêu baba, nhưng anh Nhất Nhất quả thực biến mất rất lâu rồi, hình như lần trước gặp mặt anh Nhất Nhất đã là chuyện của Tết năm ngoái. Nghỉ hè năm ngoái anh Nhất Nhất ra nước ngoài du học, hình như là khảo sát trường học, chuẩn bị ra nước ngoài học nghiên cứu sinh, kỳ nghỉ đông thì cùng ông bà nội Tiêu đi Luân Đôn, tính như vậy quả thực cũng một năm mười tháng không gặp rồi, chẳng trách biến thành lớn như vậy.
Cô giải thích với mình như vậy, coi như đã tìm được cho mình lý do tim đập nhanh, là quá lâu không gặp anh Nhất Nhất, cho nên ngạc nhiên về sự thay đổi của anh thôi.
Chỉ nghe thấy tiếng cười lớn của Tiêu Nhất Nhất tiếp tục vang vọng, “Nói như vậy là anh không đúng hả?”
“Vâng!” Cô dùng sức gật đầu, sau đó giơ hai ngón tay ra, “Gần hai năm không gặp rồi đó!”
“Ồ, được, anh sai rồi, đợi lát nữa đưa em ra ngoài ăn món ngon! Ừm….đền bù sai lầm lâu như vậy không chơi cùng Hồi bảo!” Tiêu Nhất Nhất cười đi về phía phòng mình, “Hai đứa ngồi đi, anh đi thay quần áo.”
“Ồ, được….” Hôm nay đầu óc Ninh Hồi không được rõ ràng lắm.
Tiêu Nhất Nhất đi về phòng, lúc này Tiêu Y Đình và Diệp Thanh Hòa cũng quay về, nghe thấy tiếng Tiêu baba, cô bé lập tức sống lại, trốn phía sau sô-pha.
“Ninh Ngộ?” Tiêu Y Đình nhìn thấy thiếu niên đang ngồi nghiêm chỉnh trên sô-pha rất kinh ngạc, “Một mình đến sao?”
Ninh Ngộ rất cạn lời, đợi em gái bảo bối của cậu nhảy ra.
“Baba! Con ở đây!” Quả nhiên Ninh Hồi nhảy từ phía sau sô-pha ra, bổ nhào về phía Tiêu Y Đình.
Tiêu Y Đình mở rộng vòng ôm, đón lấy cô con gái mình đã đầu tư rất nhiều thời gian và công sức, vỗ vỗ lưng cô bé cười nói, “Cục cưng, hôm nay gọi bố ngọt như vậy, để bố nghĩ xem có phải lại gây họa rồi không?”
“Baba~~” Ninh Hồi bị bố nói ngượng ngùng, dường như chỉ có gây họa cô bé mới nhớ tới Tiêu baba vậy, tuy hôm nay cô bé thực sự có việc nhờ đến…
“Được được được, bố nói sai rồi! Hồi bảo của chúng ta nhớ bố đúng không?” Tiêu Y Đình cười.
“Đúng ạ! Hì hì…” Ninh Hồi tự mình cũng cảm thấy cực kỳ ngại ngùng, như vậy sao cô còn có thể không biết xấu hổ mở miệng? Chuyển qua ôm Diệp Thanh Hòa, “Mama…..”
Trên người Diệp Thanh Hòa có mùi hương nhàn nhạt, không giống như mùi hương trên người mẹ mình, ngửi giống như đang đắm mình nơi sơn dã, rất thoải mãi, cô bé không nhịn được cọ cọ.
Điều Diệp Thanh Hòa cảm thấy tiếc nuối trong cuộc đời này chính là không thể sinh thêm con gái, Ninh Hồi do cô nhìn trưởng thành, duyên phận với gia đình mình không hề mỏng, lại thêm từ nhỏ đã xinh đẹp hoạt bát, khiến cô cực kỳ thích, chỉ có điều tính cách cô dè dặt, không biểu đạt rõ ràng như Tiêu Y Đình, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ này của Ninh Hồi liền biết cô bé đã gặp rắc rối, không khỏi cười, sờ đầu cô bé nhỏ giọng nói, “Đừng sợ, Tiêu baba của con nhất định sẽ làm chủ giúp con!”
“….” Ninh Hồi càng thêm ngại ngùng, Diệp mama quá lợi hại, sao vừa nhìn đã thấu vậy?
Diệp Thanh Hòa nhìn thấy biểu cảm của cô bé càng muốn cười, trong lòng có một giọng nói, bảo bối, suy nghĩ của con sao giấu được mẹ? Năm đó Tiêu baba con còn không thoát khỏi tay mẹ mà!
“Làm chủ? Phải làm chủ gì vậy ạ?” Tiêu Nhất Nhất từ trên lầu đi xuống, “Hồi bảo bị người ta bắt nạt sao? Nói đi! Là ai! Anh làm chủ giúp em!”
Ninh Hồi nhìn theo hướng giọng nói, chỉ nhìn thấy Tiêu Nhất Nhất đã thay quần áo chỉnh tề đi xuống.
Ở trong nhà, anh Nhất Nhất vẫn mặc quần áo thể thao, nhưng thật lạ nha, rõ ràng là một bộ quần áo thể thao màu xám bình thường, kiểu dáng không khác trước kia nhiều lắm, vì sao hôm nay nhìn lại không giống nữa? Là vì kiểu tóc sao? Anh đã gội đầu, mái tóc ướt rượt, tùy ý hất tóc một cái, tóc trước trán còn rũ xuống phủ lên trán. Anh vừa đi xuống vừa lắc đầu, giọt nước bắn ra bốn phía…
Trái tim Ninh Hồi chẳng hiểu sao nhảy thình thịch, ánh mắt di chuyển, quần áo thể thao mềm mại dính trên người anh, lộ ra đường nét trên người anh, bả vai rộng, cơ bắp rắn chắc…
Mặt Ninh Hồi lại một lần nữa dần đỏ lên, anh Nhất Nhất quả thực khác rồi, bắt đầu từ lúc nào vậy, trước kia thật sự không chú ý…
“Hồi bảo?” Tiêu Nhất Nhất lại một lần nữa gọi cô.
“Hả?” Cô đỏ mặt kéo hồn về.
Tiêu Y Đình thấy thế cười, “Hồi bảo ngại nói sao?”
“….Không….không ạ….” Điều…điều này càng ngày càng ngại nói! Cô xoay chuyển suy nghĩ, vòng qua phía sau Tiêu Y Đình, hai tay đặt lên vai Tiêu Y Đình ấn ấn, “Baba đi làm mệt không? Hồi bảo xoa bóp cho bố nha!”
Tiêu Y Đình nhắm mắt, khóe miệng giương lên, hưởng thụ lòng hiếu thảo của con gái bảo bối, “Ừm….Thoải mái thật….” Chỉ là, ý nịnh nọt của nha đầu này rõ ràng như vậy, có phải quá buồn cười rồi không?
Ninh Hồi cười hì hì, “Ở nhà con cũng hay bóp cho bố mẹ con!” Đặc biệt là tay của bố mẹ, làm xong một ca phẫu thuật lớn sẽ đau! Cô bé chính là cái máy mát-xa nhỏ chu đáo của bố mẹ! Hữu dụng hơn máy móc nhiều!
“Vậy bố quả thực có phúc nha, nhặt được cô con gái ngoan như vậy…” Tiêu Y Đình nhắm mắt cười.
“Vâng vâng!” Ninh Hồi gật đầu không chút khách sáo, “Baba, con là con gái ngoan hiếu thảo đó!” Cuối cùng lại giơ móng vuốt đến vai Diệp Thanh Hòa ngồi bên cạnh, “Mama, con cũng bóp cho mẹ!”
Tiêu Nhất Nhất ngồi ở phía đối diện vẫy vẫy tay, “Nào! Hồi bảo cũng bóp cho anh với!”
Nếu như là trước kia, cô bé nhất định sẽ nhảy qua cùng nịnh nọt anh trai, nhưng đột nhiên cô bé nhớ đến mái tóc đầy nước vừa nãy anh hất tóc, còn có đường nét cơ bắp dưới lớp quần áo thể thao, bống nhiên đỏ mặt, im lặng không nói, trên mặt tựa như bị những giọt nước đó đánh vào, vừa đau vừa tê, lại nóng nữa….Vì sao lại nóng như vậy? Nhất định là nước nóng!
Biểu cảm ngại ngùng của cô bé đều lọt vào mắt người lớn, chỉ là không ai hiểu rõ vì sao cô bé đỏ mặt, chỉ biết cô bé ngại ngùng vì việc hôm nay phải xin Tiêu Y Đình, mọi người đều nhìn cô cười, nhất là Ninh Ngộ, quả thực không nhịn được nữa, em gài à, em có thể đừng mất mặt tiếp được không? Mặt của anh á, mấy năm nay lớn lên không dễ dàng!
“Hồi bảo! Đừng giả vờ nữa!” Ninh Ngộ không nhịn được nữa, “Em cho rằng Tiêu baba không biết sao?”
“….” Đầu mày Ninh Hồi cau chặt thành một khối, baba biết rồi sao? Sao lại biết được? Lẽ nào Ninh Ngộ nói? Cô không khỏi tức giận, “Ngộ bảo, anh đồng ý giữ bí mật cho em!”
Ninh Ngộ lườm cô một cái, quả thực không muốn phí lời nói với cô!
Tiêu Y Đình cười lớn, bắt lấy cổ tay của Ninh Hồi đang bóp trên vai Diệp Thanh Hòa, kéo cô đến trước mặt, “Nào nào nào, Hồi bảo nói cho bố, kết quả tốt nghiệp trung học rốt cuộc được bao nhiêu điểm? Cũng để lúc nào bố đi họp phụ huynh còn biết.”
“…” Ninh Hồi sững người, đã sớm nghe thấy danh tiếng của Tiêu Y Đình, biện hộ vụ án luôn nhìn rõ từng chân tơ kẽ tóc, nhưng cũng không thần kỳ như vậy chứ? Còn có thể biết trước?
Ninh Ngộ âm thầm lắc đầu, Diệp Thanh Hòa cũng giương môi cười, Ninh Hồi dựa vào biểu cảm của Ninh Ngộ xác định cậu không nói trước cho Tiêu baba…
Đồng thời ngại ngùng không thôi, hai tay ôm lấy cổ Tiêu baba làm nũng, “”Mọi người đều biết cả rồi…đều cười con….rốt cuộc sao lại biết vậy ạ…”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Nghe Nói Em Thích Tôi
- Chương 357