Ninh Ngộ ngồi một bên nghiêm túc viết bài tập quay đầu nhìn cô em gái đang chống cằm bên cạnh, giọng nói non nớt nhắc nhở cô bé, “Hồi bảo, em còn không mau viết bài tập hôm nay đi, thứ hai phải nộp rồi.” Ninh Ngộ rất sốt ruột vì cô em gái này, hai bạn nhỏ học cùng lớp, Hồi bảo xinh đẹp đáng yêu, thầy cô đều rất thích cô bé, nhưng đến vấn đề bài tập thì luôn bị giáo viên phê bình, cậu cũng cảm thấy mất mặt.
Ninh Hồi cau đầu mày nhỏ, vẻ mặt không tình nguyện.
Ninh Tưởng cười cười, mở hộp bút của cô bé ra, lấy bút chì gỗ ở bên trong ra gọt. Đống bút trong hộp vẫn còn rất tốt, cậu chọn ra hai một hai chiếc đã viết hơi mòn gọt đầu đi, lại kiểm tra bút chì bấm của cô bé, đổi ngòi, sau đó giúp cô bé mở bài tập ra, “Mau viết đi.”
Đang nói thì Ôn Nghi và bảo mẫu cùng nhau đưa hoa quả đến cho bọn trẻ, rửa sạch cắt miếng rồi, mấy cái đĩa lớn cùng với mấy cái đĩa nhỏ và dĩa nhỏ, bày lên trên bàn.
Ninh Tưởng tìm trong đó thứ Ninh Hồi thích ăn, tỉ mỉ bỏ từng hạt dưa hấu, vải thì bóc vỏ bỏ hạt, ngay cả anh đào cũng bỏ cuống, thuần thục bỏ luôn hạt đi.
Cậu vừa bận rộn, Ninh Hồi vừa ăn, bất giác đã ăn một đĩa.
Mãi đến khi khẽ nấc mộc cái, “Em ăn no rồi, đọc sách một chút.” Ninh Tưởng mới dừng, tự mình nhặt lấy phần còn dư lại ăn, Ninh Hồi thì đã nằm trên sô-pha lười biếng giơ quyển sách ngoại khóa của con bé đọc.
Ninh Ngộ lắc đầu, học giọng điệu của người lớn, “Anh, anh quá nuông chiều con bé rồi!”
Ninh Tưởng cười cười, “Nếu không, anh cũng bóc cho em?”
Nói xong liền nhét một quả vài đã bóc sẵn vào miệng cậu.
Ninh Ngộ ghét bỏ né đầu qua một bên, “Em không thèm! Em là nam tử hán! Không xấu tính như tiểu nha đầu kia!”
Ninh Hồi đang đọc sách ló ra đôi mắt đen láy từ sau quyển sách, đột nhiên ném sách qua một bên, cười hì hì chạy đến bên cạnh Ninh Ngộ, hôn một cái lên mặt cậu, còn ôm mặt cậu cọ cọ, học theo giọng điệu của bà nội gọi cậu, “Ngộ bảo, Ngộ bảo, nói ai là tiểu nha đầu đấy? Anh chỉ lớn hơn Hồi bảo mấy phút thôi!”
Nhắc đến chuyện này Ninh Ngộ liền cạn lời, đúng vậy cậu chỉ lớn hơn Hồi bảo mấy phút, nhưng vì sao khác biệt lớn như vậy? Cậu siêng năng, nghiêm túc, không cẩu thả một chút nào, Ninh Hồi thì chỉ biết cười hì hì tỏ vẻ đáng yêu, trên lớp thì chểnh mảng, làm bài tập thì lười biếng, tiêm thì sợ đau, hậu đà hậu đậu, nếu không phải mỗi ngày anh Tưởng Tưởng đều sắp xếp cặp sách và hộp bút cho cô bé thì có lẽ ngày nào lên lớp cũng mất đồ! Ngoài ra còn mù đường, có một lần một mình dắt chó của anh trai trốn ra ngoài chơi, chó về rồi còn con bé thì đi mất, cả nhà đi tìm, kết quả con bé ở trong vườn hoa của tiểu khu trông coi một con sâu bướm, nói là muốn nhìn sâu bướm làm sao có cánh rồi biến thành bướm. Còn có một lần, vào học mười phút rồi mà con bé còn chưa về lớp, sân vận động và nhà vệ sinh đều không thấy đâu, cô giáo sốt ruột còn gọi điện thoại cho bố mẹ, cậu cũng sốt ruột đi tìm, cuối cùng cậu tìm thấy trong vườn thực vật của trường, hóa ra là một con côn trùng nhỏ bị cây nắp ấm bắt, con bé ở đấy cứu côn trùng…
Có một cô em gái như vậy, quả thực không lúc nào cậu không phải tìm mặt mình dưới đất!
Nhưng mà, con bé lại đáng yêu như vậy (cũng thật kỳ lạ, rõ ràng giống hệt mình, vì sao con bé lại đáng yêu hơn một chút nhỉ), có lúc vô cùng giận em gái, chỉ cần con bé cười lộ hai cái răng cửa trắng tinh với cậu, rồi ôm cậu gọi một tiếng “Hồi bảo” là cậu liền không còn tức giận nữa, sau đó ngốc nghếch ngồi nghe con bé kể mấy kinh nghiệm ngốc nghếch mà con bé cảm thấy vô cùng hứng thú.
“Hồi bảo, em nói cho anh biết nhé, bươm bướm quả thực là từ sâu bướm biến thành đó…”
Phí lời, đương nhiên cậu biết bươm bướm là do sâu bướm biến thành! Nhưng không phải em trông coi nó sẽ biến! Vì vậy cậu ngốc nghếch giúp con bé bắt sâu bướm về nhà…
“Hồi bảo, vừa nãy cái cây nắp ấm kia vô cùng hung dữ vô cùng đáng sợ, trên ngón tay của em dính rất nhiều nước….có phải ngón tay của em sẽ rơi mất không?” Cô bé đáng thương giơ một ngón tay phấn nộn lên, hoảng sợ hiếm thấy, đôi mắt lại dưng dưng nước mắt.
Bọn cậu mới nghe dịch tiết của cây nắp ấm ăn mòn côn trùng, nhưng cậu cũng không biết ngón tay có bị ăn mòn rồi rơi xuống không, sợ chết khϊếp, túm cô bé chạy như bay đi rửa tay, sau đó cả ngày đều không thể yên tâm, cách một chút lại giơ ngón tay của cô bé lên xem thử, buổi tối cũng tỉnh đậy mấy lần xem tay của cô bé. Cậu còn nhớ sâu sắc, cậu ngồi bên giường con bé chịu đựng sợ hãi túm ngón tay con bé xoa loại thuốc mà cậu cho là có ích, con bé thì ở đó ngủ khò khò, giây phút đó, cậu thực sự tức chết! Mỗi lần đều như thế! Cậu thì sợ muốn chết, con bé thì vô tâm ngủ giống heo nhỏ! Cậu còn không dám nói với bố mẹ, sợ con bé bị mắng…
Không sai! Cậu chính là một ông anh không có tiền đồ như vậy đó! Câu sợ nhất chính là con bé hà hơi bên tai cậu nói, Ngộ bảo, anh đừng giận nữa nha….
Sau đó, cậu liền không giận nữa…
Nhưng mà, nếu như cậu cũng không tức giận, thì trên đời này còn ai tức giận với Hồi bảo? À, còn mẹ, nhưng những người còn lại chỉ biết Ninh Hồi bảo bối!
Cho nên cậu phải tiếp tục tức giận!
Cậu giơ tay lau chỗ bị Ninh Hồi hôn, ghét bỏ nói, “Đã nói rồi, không cho phép gọi là Ngộ bảo Ngộ bảo nữa! Anh là nam tử hán! Xin hãy gọi anh là Ninh Ngộ! Còn nữa, nói em bao nhiêu lần rồi! Không thể tùy tiện thơm con trai! Em là con gái!”
Ninh Hồi mới không sợ cậu, bĩu môi, tiếp tục vừa nhảy vừa làm loạn gọi, “Ngộ bảo! Ngộ bảo!”
Ninh Ngộ nhìn cô bé, cũng chỉ có thể nghiêm mặt, không thể làm gì được.
Hai anh em như vậy mọi người đã sớm quen rồi, Tiêu Nhất Nhất sờ sờ đầu Ninh Hồi, chỉ mặt mình, “Nào, Hồi bảo thơm anh một cái.”
Ninh Hồi liền chạy ra xa, cười ha ha, “Không! Ngộ bảo vừa mới nói xong, không thể tùy tiện thơm con trai!”
Tiêu Nhất Nhất cười, “Anh là anh trai!”
“Không! Anh là anh trai khác!”
“Tiểu nha đầu, còn phân chia rõ ràng nữa!” Vương Nhất Hàm cũng cười, “Nào, bím tóc của em tuột rồi, qua đây chị buộc cho.”
Ninh Hồi nhảy tưng tưng qua, để Vương Nhất Hàm buộc lại tóc cho mình.
“Ninh Hồi, em mau làm bài tập!” Ninh Ngộ chỉ chỉ quyển vở đang mở ra của cô bé chưa viết một chữ nào!
Ninh Hồi không vui, lại một lần nữa bò lại sô-pha nhỏ của con bé giơ sách đọc.
Ninh Tưởng vỗ đầu thằng em đang tức giận của mình, “Đừng ép con bé, bây giờ nó đang không vui, em càng ép nó càng không muốn viết, không phải em không biết tính nó, đợi chút nữa để anh.”
“Còn không phải do các anh chiều con bé sao!” Giọng điệu của tiểu đại nhân Ninh Ngộ làm cho ba học sinh trung học cười lớn.
Làm bài tập xong, lại cùng nhau ở lại nhà họ Ninh ăn cơm.
Nnh Hồi ngồi bên cạnh Ninh Tưởng, hôm nay ăn gà, còn có cua, đều là thứ Ninh Hồi thích ăn.
Ninh Tưởng bỏ da gà cho con bé, cũng lấy luôn xương gà ra, thịt và gạch cua bên trong con cua đều được lấy ra, đặt lên chiếc đĩa trước mặt Ninh Hồi.
Ninh Hồi ngồi hưởng thành quả, ăn sạch toàn bộ.
Ôn Nghi thấy thế, nói thẳng, “Tưởng Tưởng, con cũng mau ăn đi, đừng chỉ mải chăm sóc Hồi bảo.”
“Con biết rồi ạ, con ăn ngay đây.” Tốc độ bóc của cậu đâu thể theo kịp tốc độ ăn của Ninh Hồi?
Ninh Hồi dùng đũa gắp một miếng thịt cua to, nhét vào miệng Ninh Tưởng, “Anh ăn.”
Ninh Tưởng há miệng ăn, tiếp tục bóc cho con bé.
Vương Nhất Hàm nhìn thấy vậy, tuy đây là chuyện đã sớm cho là bình thường, nhưng vẫn rất hâm mộ, người anh như Ninh Tưởng quả thật là số một trên đời, ăn tôm bóc tôm, ăn cá bỏ xương, có lẽ bố mẹ Ninh Hồi cũng không chu đáo được đến vậy. Cô đã từng cảm khái đây là “anh trai 24 hiếu” trước mặt Tiêu Nhất Nhất và Ninh Tưởng, điều Ninh Tưởng nói còn vô cùng khiến người ra cảm động: Thân thế của mình và các cậu không giống nhau, sở dĩ hôm nay mình có thể cùng học với các cậu, đều là do ân điển bố mình đã cho mình, ơn cứu mạng và dưỡng dục của bố mình không thể báo đáp được. Chỉ có thể gánh vác trách nhiệm của anh trai, yêu thương gia đình, bảo vệ mỗi người trong gia đình, Ninh Ngộ là con trai, năng lực tự lo liệu lại vô cùng mạnh, không cần mình quản, nhưng Ninh Hồi, thoạt nhìn con bé yếu ớt như vậy, giống như chạm một cái sẽ vỡ vậy, mình phải bảo vệ con bé trưởng thành.
Tiêu Nhất Nhất và Vương Nhất Hàm ăn cơm xong liền về nhà, đã hẹn hôm sau cùng Tiêu Y Đình cùng nhau ra ngoài chơi.
Trước khi đi Tiêu Nhất Nhất còn chêu Ninh Hồi, nhéo khuôn mặt nhỏ mũm mĩm của con bé, “Hồi bảo, tiễn anh trai ra ngoài, nếu không mai anh không cõng em nữa!”
“Vâng!” Ninh Hồi mới không nói anh không cõng em còn có Tiêu baba và anh Tưởng Tưởng cõng, tiễn anh trai ra ngoài là chuyện nên làm nha, hơn nữa, còn có thể đòi anh mua cho xiên Marshmello, mấy hôm nay bên ngoài tiểu khu bán kẹo Marshmello, ăn giống kẹo bông gòn vậy, cô bé rất thích.
Nói là tiễn anh trai, kết quả không phải là bò trên lưng anh để anh cõng ra ngoài sao, Tiêu Nhất Nhất cõng con bé ra ngoài cổng, mua cho con bé một xiên Marshmello màu hồng như con bé mong muốn, một xiên màu vàng cho Vương Nhất Hàm, sau đó Ninh Tưởng cõng con bé về nhà, trên lưng bị con bé dính rất nhiều kẹo màu hồng…
Về đến nhà kẹo cũng ăn xong, cô bé rửa tay rồi tiếp tục xem sách của mình, Ninh Tưởng đến bên cạnh cô bé, nói chuyện cùng bé.
“Đậu Đậu, bài tập của em còn chưa làm xong, ngày mai sao ra ngoài chơi được?” Ninh Tưởng đặt cho cô bé một biệt danh là Hồi Hương Đậu Đậu, ban đầu mọi người cũng gọi một thời gian, sau đó đều gọi là Hồi bảo, chỉ còn một mình cậu thỉnh thoảng vẫn gọi cô bé là Đậu Đậu.
Ninh Hồi không vui bỏ sách xuống, “Em không muốn viết.”
“Vì sao? Vẫn giận mẹ sao?”
“Không ạ! Hết giận lâu rồi! Chính là em không muốn viết! Mấy chữ đó cũng quá đơn giản, lúc mẫu giáo em đã viết hết rồi, vì sao còn phải viết mỗi chữ năm lượt?”
“…” Ninh Tưởng đang học Trung học cũng không thể không thừa nhận, có lúc có vài bài tập ôn đi ôn lại quả thực rất nhàm chán, “Nhưng mà Đậu Đậu, quen tay hay việc…”
“Không! Em không viết, biết rồi còn phải viết phí thời gian! Em có thể đọc sách nhận biết thêm chữ!”
“…” Ninh Tưởng có chút đau đầu, “Nhưng em không viết sẽ bị cô giáo phê bình, sẽ trừ điểm, sẽ bị mẹ mắng…”
Hai mắt Ninh Hồi sáng lên, tự dưng Ninh Tưởng cảm thấy gay go…
Quả nhiên…
“Anh! Vậy anh viết giúp em đi…”