Hoa nở hoa tàn, cỏ cây tươi tốt rồi lại héo mòn, năng lượng của thời gian, không ai có thể ngăn cản được sự trưởng thành và già đi.
Ban đầu khi Ninh Thủ Chính mới mất, vẫn thường không quen, cho dù là Nguyễn Lưu Tranh thỉnh thoảng khi ăn cơm cũng sẽ nghĩ nên gọi bố xuống ăn cơm, nhưng nháy mắt lại ngây người tại chỗ, đâu còn người này nữa?
Cùng với sự chảy trôi của thời gian, cảm giác trống vắng này cũng dần nhạt đi, đây vốn dĩ là người bị xem nhẹ trong gia đình, dần dần quả thực chỉ còn tồn tại trong ký ức, nhưng ấn tượng trong ký ức của mỗi người cũng khác nhau.
Người này trong ký ức của Ninh Tưởng chỉ là người ông nội yêu thương thằng bé, nhưng không biết trong ký ức của Ôn Nghi và Ninh Chí Khiêm, có càng nhiều dịu dàng hay càng nhiều điều không chịu nổi, còn có một số người, ví dụ như Ninh Ngộ và Ninh Hồi, trong ký ức lại không có người này, cho dù người này thực sự đã yêu chúng, thậm chí còn vì chúng mà qua đời, đối với hai đứa nhỏ mà nói, ông nội chỉ là bức ảnh đen trắng treo trên tường.
Hai anh em sinh đôi Ninh Ngộ và Ninh Hồi lớn lên từng ngày, thời gian quả thực như bay.
Hai đứa trẻ đều di truyền làn da trắng nõn của mẹ, ngũ quan cả bố, đều là những đứa trẻ có khuôn mặt cực kỳ tinh tế, đi đến đâu cũng người gặp người yêu, ai gặp cũng đều muốn nhéo mấy cái lên khuôn mặt phấn nộn của chúng.
Ninh Hồi luôn thích cười, lúc chưa biết nói nhiều thì thích cười với người khác, khi biết nói rồi thì cười hì hì gặp ai cũng chào, vừa làm người khác thích vừa đáng yêu, ngược lại, Ninh Ngộ lại cool hơn, bảo cậu nhóc chào ai cậu cũng sẽ nể mặt chào, nhưng muốn cậu cười một cái cũng khó.
Ninh Hồi đáng yêu như vậy là một bảo bối được mọi người vây quanh nâng niu trên lòng bàn tay.
Trong nhà có bà nội, bố mẹ, anh trai yêu thương cô bé, bên ngoài, còn có Tiêu ba ba, Tiêu ma ma cưng chiều cô bé, anh Nhất Nhất với chị Nhất Hàm cũng yêu quý cô bé.
Cô bé thích nhất là cuối tuần, bởi vì mỗi khi tới cuối tuần Tiêu baba và Tiêu mama đều sẽ đưa cô bé cùng với các anh chị đi ra ngoài chơi, từ nhỏ đã như vậy.
Cô bé vô cùng thích đi ra ngoài với Tiêu baba, còn thích hơn đi ra ngoài với bố mẹ mình, bởi vì Tiêu baba luôn bế cô bé, cõng cô bé, hoặc là cưỡi ngựa, đi chơi cùng bố mẹ mình, mẹ muốn cô bé đi bộ, tuy cô bé nũng nịu bố cũng sẽ không nỡ, nhưng bố nghe lời mẹ!
Đúng rồi, Tiêu baba còn sẽ thỏa mãn tất cả nguyện vọng của cô bé, thứ mẹ không chịu mua cho cô bé, không cho cô bé ăn, Tiêu baba đều cho phép!
Cả ngày chơi ở bên ngoài, có lúc là leo núi, có lúc là đi công viên trò chơi, có lúc đi bảo tàng các thứ, chơi mệt rồi thì ngủ trong lòng Tiêu baba, sau đó đi ăn một bữa tối cô bé thích, thật là quá vui! Bố mẹ quá bận rộn, đều không có thời gian đưa cô bé đi chơi…
Lúc cô bé hiểu chuyện hơn một chút, ăn tôi ở ngoài rồi sẽ gói một chút đồ cô bé thích mang về.
Tiêu Y Đình chỉ biết cô bé thích, còn mang về ăn, dứt khoát gọi thêm một phần theo sở thích của cô bé.
Từ nhỏ Ninh Hồi đã thân thiết với Tiêu baba, cảm giác giống như người nhà mình vậy, chưa từng khách sáo bao giờ, hoặc là trẻ con thành thật, không hiểu khách sáo,cho nên tất cả đều nhận hết, trên bàn ăn đã ăn no rồi còn gói mang về.
Số lần như vậy nhiều lên, dần dần thành thói quen, đi ra ngoài ăn, Ninh Hồi ăn xong còn phải mang một bàn về.
Tiêu Y Đình yêu thương quẹt cái mũi nhỏ của con bé, gọi con bé là “Mèo tham ăn.”
Con trai anh Tiêu Nhất Nhất liền nói, “Bố, Hồi bảo không phải cho mình ăn đâu, mang về cho chú Ninh với dì Nguyễn ăn đó! À còn bà nội nữa!”
“Hic hic….” Một câu nói làm cho trái tim nhỏ bé của Tiêu Y Đình tổn thương, quay đầu nhìn bà xã mình, cảm khái, “Em gái, có thể thấy vẫn là sinh con gái tốt! Ninh nhị quá thật may mắn, có cô con gái ấm áp như Hồi bảo!”
Diệp Thanh Hòa nhìn nhiều câu chuyện cười đòi con gái như thế của anh rồi, hai năm đầu còn cảm thấy rất áy náy, vì mình không thể sinh thêm cho anh một đứa con, thậm chí còn nghĩ hay là lại lén mang bầu một đứa, nhưng anh đã sớm có phòng bị rồi, phòng nghiêm ngặt, chỉ có tự mình lặng lẽ chôn giấu nỗi buồn, nhưng mấy năm qua đi, cô cũng chai sạn rồi, biết tính cách anh ngốc như vậy, cô xem thường anh mấy câu, tự nhiên anh liền dễ chịu, cho nên cũng không khách sáo với anh, trực tiếp không nể mặt anh, “Anh không cho em sinh, vậy anh chỉ có thể đỏ mắt! Quả thực Hồi bảo đủ ấm áp, đáng tiếc không phải con gái anh!”
Tiêu Y Đình không đạt được mong muốn, còn chịu đả kích, trái tim vỡ tan thành mảnh vụn!
Ai biết Ninh Hồi trong lòng uốn éo, cơ thể nhỏ bé mũm mĩm cố gắng đứng thẳng lên, ôm cổ Tiêu Y Đình, cái miệng dầu mỡ thơm lên mặt anh một cái, rồi rất nghiêm túc nói, “Hồi bảo là con gái Tiêu baba!”
Tiêu Y Đình tưởng chừng nước mắt tràn viền, đứa con gái này quả thực không phí công yêu thương!
Ninh Hồi còn chưa nịnh nọt xong, cánh tay nhỏ vươn về phía Diệp Thanh Hòa muốn ôm, trèo lên người cô ấy.
Diệp Thanh Hòa cũng yêu nhóc con này cực kỳ. Gia cảnh của cô vất vả, nhận được ơn dưỡng dục của Tiêu gia, càng hiểu đạo lý kính trên nhường dưới, càng huống hồ mấy đứa bé này đứa nào cũng khiến người ta yêu thích, Hồi bảo còn miệng ngọt như thế, cuống quýt bế Ninh Hồi qua, cười với Tiêu Y Đình, “Ninh Hồi thật giống con gái anh đấy! Cái miệng như bôi mật giống hệt anh, Chí Khiêm với Lưu Tranh không phải người như thế!”
Nói bôi mật thì bôi mật, Ninh Hồi ôm Diệp Thanh Hòa cũng thơm một cái, “Cũng là con gái mẹ!”
Tiêu Y Đình cười lớn, “Bôi mật giống anh không tốt sao? Hồi bảo không chỉ bôi mật, còn bôi dầu nữa!” Nói xong, nhẹ nhàng lấy tay lau vết dầu Ninh Hồi hôn trên mặt cho bà xã.
Ninh Hồi chỉ cảm thấy chuyện mình nói là đương nhiên, không để ý tiếp tục ngồi trên chân Diệp Thanh Hòa ăn miếng lớn, trên mặt Ninh Tưởng lộ ra thần thái kiêu ngạo, em gái của cậu được người ta thích như vậy đó! Suy nghĩ của Ninh Ngộ và Ninh Hồi cùng một đường, không cảm thấy điều này có gì đặc biệt, cậu bé giống em gái đấu tranh trên con đường ăn uống, Tiêu Nhất Nhất và Vương Nhất Hàm thì cười nói xen vào, “Em cũng là em gái của anh chị!”
Ninh Hồi nghe xong tựa hồ không phản ứng, vốn dĩ chính là vậy, lẽ nào không phải sao?
Năm đứa trẻ, cứ như vạy cùng nhau trưởng thành, kết thành tình anh chị em khác giới, Ninh Hồi nhỏ nhất, lại là con gái, vĩnh viễn đều là đứa được yêu thương nhất, ai có được thứ gì hay ho đều nghĩ, mang cho Hồi bảo một cái nhất định con bé sẽ thích.
Bởi vì nhỏ cho nên trong mắt các anh trai, cô bé vĩnh viễn đều là một cô em gái muốn bế muốn cõng, bất luận là đi đâu, không phải con bé đều treo trên người Tiêu Y Đình sao? Các anh trai dần lớn lên, người lớn cũng cho phép các anh một mình dẫn Ninh Ngộ Ninh Hồi ra ngoài chơi, mua đồ ăn, đi chơi trong tiểu khu, Ninh Tưởng và Tiêu Nhất Nhất không cần phải nghĩ, một lần đều ngồi xuống trước mặt Ninh Hồi, tỏ ý để cô bé trèo lên lưng, Ninh Hồi cũng quả thực không khách sáo trèo lên, hai anh trai liền lân phiên nhau, cõng một lát mệt rồi thì đổi, mãi đến rất nhiều năm sau, cô bé lớn thành một cô gái rồi, lúc mệt mỏi buồn bã, anh trai nói cõng là cõng.
Ninh Ngộ lớn bằng Ninh Hồi nhưng lại không có đãi ngộ này, lúc nhỏ cậu cảm thấy có chút bất bình, vì sao? Vì sao? Cậu cũng là hai cái chân ngắn! Mỗi lần đi cùng mọi người cậu đều bước rất vất vả!
Khi Ninh Hồi lên tiểu học cùng lớp với Ninh Ngộ, lúc này anh Ninh Tưởng, anh Nhất Nhất cùng với chị Nhất Hàm đã lên Trung học rồi, phân lớp cũng có chút thay đổi, Ninh Tưởng với Nhất Hàm cùng lớp, Nhất Nhất một mình một lớp, có điều, chuyện này cũng không ảnh hưởng đến tình bạn của năm đứa trẻ, buổi tụ tập mỗi tuần cũng chưa từng thay đổi, đương nhiên, bây giờ tụ tập trong đó có một ngày là làm bài tập, một ngày khác mới ra ngoài chơi.
Một ngày nào đó bạn nhỏ Ninh Hồi cúi đầu, dáng vẻ vô cùng không vui.
Đây chính là chuyện lớn!
Tiêu Nhất Nhất bèn hỏi, “Hồi bảo sao vậy? Ai làm em tức giận?”
Ninh Hồi dẩu miệng không nói.
Ninh Tưởng cười nói, “Bị mẹ phạt.”
Ồ? Ninh Hồi bảo bối còn bị phạt? Đây là tin lớn đấy! Bạn Tiêu Nhát Nhất mẫn cảm bắt được giá trị của tin tức này, quyết định nghe ngóng kết quả, quay về bán cho bố cậu, nhất định bán được giá tốt!
“Mới không phải vì chuyện này!” Ninh Hồi hừ hừ, khuôn mặt nhỏ tức giận, quai hàm phồng lên.
Vương Nhất Hàm cũng bị biểu cảm này của cô bé chọc cười, giơ ngón tay chọc chọc vào cái mặt nhỏ mũm mĩm của cô bé, “Vậy thì sao nào? Nói với anh chị, anh chị trút giận giúp em!” Vương Nhất Hàm di truyền tính cách của mẹ cô bé, dịu dàng lễ phép.
Ninh Hồi dẩu miệng, “Bố là đồ phản bội! Không tin bố nữa!”
Lại vì sao vậy?
Ninh Tưởng bèn giải thích với mọi người, “Bài tập ấy! Hôm trước cô giáo Ninh Hồi giao bài tập, là viết số từ 1 đến 100, kết quả con bé viết 5 giây đã xong rồi, 1, 10,20, 30…100. Cô giáo phê trong vở bài tập nói con bé lười biếng, bị bố mình phát hiện, con bé sợ mẹ, nên xin bố đừng nói cho mẹ rồi nghiêm túc viết lại…”
Tiêu Nhất Nhất nghe đến đây liền cười, “Sau khi con bé viết xong, thì chú Ninh nói với dì Nguyễn hả? Hồi bảo liền bị phê bình?”
“Đúng! Cậu lại biết!” Ninh Tưởng cảm thấy, chút “tính tốt” này của bố mình ai ai cũng biết rõ.
Tiêu Nhất Nhất cảm khái, “Đàn ông mà! Sao lại có tiền đồ thế? Nhìn thấy vợ là không còn chút khí phách gì cả! Bố mình cũng có đức tính này! Ở ngoài thì khoác lác lên đến tận trời, về nhà nhìn thấy mẹ mình cái là lập tức như bóng xì hơi.”