Bành Mạn bị cô khích như vậy, suy nghĩ lại sáng sủa hơn, giọng nói cũng to hơn một chút, “Quả thực tôi không hiểu giữa hai người như thế nào! Nhưng tôi hiểu mẹ nuôi! Trên thế giới không có ai yêu anh Vũ hơn mẹ nuôi! Mà bây giờ bà ấy lại vì quan hệ của cô mà không ăn nổi cơm, ngủ cũng không được! Không sai, tình yêu của hai người lớn lao, nhưng tình yêu có lớn hơn nữa mà phải trả giá bằng việc vứt bỏ người thân thì cũng chẳng coi là cao thượng gì! Nếu như cô thực sự muốn tốt cho anh Vũ, vậy thì đừng để anh ấy phải cõng tiếng xấu là bất hiếu, bằng không cho dù hai người ở bên nhau, sau này anh Vũ nghĩ lại vẫn sẽ cảm thấy có lỗi với mẹ nuôi!”
Đinh Ý Viên nhìn cô ta, lại nhìn về phía sau lưng cô ta, không nói gì.
Bành Mạn cho rằng cô đã bị những lời nói của mình tác động đến rồi, “Tôi không có văn hóa như các người, chỉ là mẹ nuôi không đối xử tệ với tôi, bà ấy luôn một lòng nghĩ cho anh Vũ, bà ấy không sai, nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của bà ấy tôi rất đau lòng.”
“Mạn Mạn.”
Phía sau truyền đến giọng nói quen thuộc.
Bành Mạn kinh ngạc quay đầu, không biết Trình Chu Vũ đã đến từ lúc nào, đứng ở phía sau cô ta.
“Anh Vũ…” Cô ta hơi chột dạ, cúi thấp đầu, vừa nãy nói chuyện với Đinh Ý Viên như vậy, anh có tức giận không? Nhưng mà cô ta cảm thấy mình không nói sai.
Trình Chu Vũ nhìn về phía Đinh Ý Viên, vừa muốn nói chuyện thì điện thoại của Đinh Ý Viên đã vang lên.
Đinh Ý Viên xoay người nhận điện thoại, tránh ở chỗ không xa, tiếng nói chuyện cũng lọt hết vào tai.
“Mẹ! Con nói rồi mà, tối nay con trực không về ăn cơm!…Không cần mang đến! Mấy người trực bọn con tự đặt rồi, tất niên với đồng nghiệp, con không muốn quá đặc biệt! Được rồi, con biết rồi!”
Nghe điện thoại xong, cô không đợi Trình Chu Vũ mở miệng đã chủ động nói, “Em đi gọi cơm!”
“Gọi điện thoại là được rồi! Hoặc đặt trên mạng!” Trình Chu Vũ cảm thấy, việc này có cần tự chạy ra ngoài không?
Đinh Ý Viên cười, “Cơm tất niên, vẫn nên tự chạy đi xem sao!”
Thấy cô cười trái tim của Trình Chu Vũ mới bình ổn lại, điều này nói nên cô không tức giận vì mấy lời Bành Mạn nói.
Anh đang trực không thể rời đi, cô coi trọng bữa cơm tất niên này như vậy, chỉ có thể phiền cô đi chọn.
Đinh Ý Viên đi rồi, Bành Mạn mới hiểu, hóa ra trước đó cô ta đã hiểu lầm Đinh Ý Viên, Đinh Ý Viên không phải bỏ mặc Trình Chu Vũ trực đêm không quan tâm, ngược lại là cô ta, lúc này đứng trước mặt Trình Chu Vũ có chút lo sợ không yên.
Nghĩ một chút, vẫn nên nói hết ý của mình cho Trình Chu Vũ hiểu, “Anh Vũ, mẹ nuôi lo lắng cho anh, bảo em mang đến cho anh ít sủi cảo.”
“Cảm ơn.” Trình Chu Vũ gật đầu.
Bành Mạn vẫn rất khó chịu, bây giờ mỗi lần cô ta đối diện với Trình Chu Vũ đều mang tâm lý giao chiến cực kỳ mâu thuẫn, một mặt trông mong nhìn thấy người đàn ông mình vừa ý, trong cuộc đời cô ta lúc này, không có gì mang đến vui vẻ cho cô ta bằng anh, một mặt khác, lại vì người anh thích không phải mình, nhìn thấy rồi càng nhắc nhở cô ta sự thật này, cho nên, vừa vui vẻ vừa buồn phiền, quả thực là một loại giày vò.
Lúc này cô ta đang dằn vặt, không biết nên nói gì với anh.
“Mẹ anh vẫn ổn chứ? Hôm nay hai người ăn gì?” Vẫn là anh phá vỡ cục diện bế tắc.
Cô ta vui mừng, gật đầu, “Tốt ạ! Chỉ là….không ăn được nhiều lắm!” Anh hỏi như vậy, thực ra cũng là quan tâm mẹ nuôi sao? Về điểm này hai mẹ con họ quả thực giống nhau, đều rất lo lắng cho đối phương, nhưng đều không chịu nhận thua…
Nghĩ đến đó, can đảm của cô ta cũng nhiều hơn, khuyên nhủ, “Anh Vũ, anh tiếp tục đối chọi với mẹ nuôi như vậy cũng không phải là cách, bất kể như thế bào, làm hòa trước đã rồi lại nghĩ cách!”
Trình Chu Vũ hơi trầm mặc.
Bành Mạn cho rằng mình đã làm cho anh buồn bực, trong lòng hơi hoảng, nói chuyện cũng không còn sức lực, “Anh Vũ, em…em cũng sốt ruột anh với mẹ nuôi cứ như vậy….em…em không có văn hóa….con người lại ngốc….anh đừng tính toán với em….em…em…”
Thấy dáng vẻ cô ta suýt cắn vào lưỡi, Trình Chu Vũ âm thầm thở dài, tâm tư của Bành Mạn với anh anh biết, vì để ngăn chặn tâm tư của cô ta, anh đã từng có những lời nói không nể tình, cũng tính là lạnh lùng cứng rắn, không biết lời nói như vậy một người con gái có chịu được hay không, càng huống hồ, Bành Mạn luôn mang theo dáng vẻ tự ti dè dặt như vậy.
Giây phút anh suy nghĩ không lên tiếng, khiến Bành Mạn càng thêm hoảng loạn, sốt ruột như sắp khóc đến nơi, “Anh Vũ, anh đừng giận, em không có ý khác đâu, em…em biết em ngốc…anh coi thường em…thậm chí…ghét em…Em chỉ là…chỉ là lo lắng cho mẹ nuôi….”
Trình Chu Vũ lại thở dài, Bành Mạn như vậy khiến anh cảm thấy quả thực mình đã tàn nhẫn, có điều, cũng không phải là hối hận chưa từng thương hại Bành Mạn, chuyện tình cảm, thương hại nhiều sẽ khiến người ta có những hiểu nhầm và tưởng tượng không nên có, quyết đoán chặt đứt cũng không sai, nhưng bây giờ, dù sao Bành Mạn cũng là cô bạn cũ, cũng có một phần tình cảm cùng nhau lớn lên, thấy cô ta một mực tự tin cũng không vui vẻ gì.
“Mạn Mạn.” Anh cảm thán nói, “Sao anh lại ghét em chứ? Càng không coi thường em, em rất tốt.”
Quả thực Bành Mạn không dám tin vào tai mình, từ khi Trình Chu Vũ từ nước ngoài trở về, vẫn là lần đầu tiên nói với cô ta như vậy, cô ta kích động đến mức giọng nói cũng hơi run rẩy, “Thật sao?”
“Thật!” Anh khẳng định gật đầu, “Em là một cô gái tốt! Vốn dĩ không ngốc giống như lời em nói! Bình phẩm một con người không thể dùng học vấn làm tiêu chuẩn. Ngược lại em rất thông minh, người ngốc sao có thể phát triển cửa hàng tốt như vậy chứ? Em là một cô gái có bản lĩnh!”
“Em…vậy….em…chỉ biết nấu ăn thôi…không phải bản lĩnh gì! Các anh mới là người có bản lĩnh….từ nhỏ em….học hành đã không giỏi….” Từ nhỏ cô ta đã cảm thấy mình ngốc, thành tích kém đến mức không thể kém hơn, từ trước tới giờ cô ta luôn hâm mộ những người học giỏi.
“Mạn Mạn, đó chỉ là vì mỗi người đều có sở trường không giống nhau thôi! Nấu cơm ngon cũng là một bản lĩnh! Mở cửa hàng và làm bác sĩ, chỉ là công việc khác nhau, không ai cao thượng hơn ai! Nếu đổi lại là anh mở quán ăn, không chừng đã làm loạn nên rồi, thật đó, em có bản lĩnh!”
Mặt Bành Mạn đỏ lên, ngại ngùng, trong mắt cũng có thêm vài tia sáng, “Anh Vũ, sao anh có thể mở cửa hàng chứ? Tuy đều là cầm dao, nhưng anh cầm dao phẫu thuật, còn của em là dao thái rau, quá khác nhau!”
“Anh nói rồi! Chỉ là nghề nghiệp không giống nhau thôi, dao này dao kia, không có sang hèn. Không những em có bản lĩnh, còn rất lương thiện, hơn nữa, lại rất giản dị, cô gái giống như em đã rất ít rồi, rất hiếm có đó, thời gian anh không ở trong nước, đều là em chăm sóc mẹ anh, anh cảm kích em còn không kịp, sao có thể ghét? Cho nên, cảm ơn em.”
Bành Mạn cười rất miễn cưỡng, trên mặt vẫn đỏ hồng như vậy, cho dù tận tai nghe thấy anh Vũ của cô ta khen cô ta, còn cảm ơn cô ta nữa, nhưng cũng chỉ có cảm ơn thôi…
Trong lòng tràn đầy nuối tiếc, một vài lời nói trong lòng chưa bao giờ nói ra với anh, có lẽ cũng sẽ không có cơ hội nói nữa…
Cô ta hoảng loạn mà không từ bỏ, tuyệt vọng lại không cam lòng, giãy giụa trong mâu thuẫn, không kìm lòng nổi nói ra lời trong lòng, ấp ấp úng úng, đối với cô ta cực kỳ là khó khăn, “Anh Vũ…em….em biết….mình không…tốt như vậy….anh….anh…đang an ủi em…nếu không…nếu không….sao anh không thích em….”
Lúc nói đến những chữ cuối cùng, âm thanh đã nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, tai đỏ bừng, cô ta cúi đầu mân mê góc áo, áo cũng sắp bị cô ta vò đến thủng lỗ rồi.
Vấn đề đến rồi, tóm lại phải đối diện một lần.
“Mạn Mạn.” Trình Chu Vũ nhìn người nhỏ hơn mình mấy tuổi trước mặt, không biết sự thích của cô ta đối với anh đến từ đâu, họ không phải bạn học, vẻn vẹn chỉ là hàng xóm, nhưng mười tám tuổi anh đã xa nhà, cô ta mới mấy tuổi chứ? Cho dù cô ta trưởng thành sớm, nhưng cái thích của một cô gái mười mấy tuổi đối với một nguời có thể duy trì bao lâu? Lại đến sau này, sau khi mẹ dắt cô ta đến Bắc Kinh ở cùng nhau một thời gian ngắn, nhưng chẳng bao lâu anh đã ra nước ngoài rồi, giao lưu với cô ta không nhiều, cho nên, lấy đâu ra tình sâu như vậy?”
Anh bèn hỏi thẳng, “Em thích anh cái gì?”
Bành Mạn sững sờ, tuy vẫn xấu hổ, nhưng cũng chậm chạp suy nghĩ, “Anh….học giỏi….lại là bác sĩ….ừm…đẹp trai…” Còn một điểm nữa mà cô ta ngại nói, lúc mẹ nuôi và mẹ nói chuyện ở quê, thường nói muốn gả cô ta cho anh Vũ, trong lòng cô ta cũng rất thích, anh Vũ luôn là người đứng đầu, học lại giỏi như vậy, cô ta rất sùng bái. Đến lúc này, trong lòng cô ta đã coi anh Vũ thành chồng tương lai của mình, lấy anh là lý tưởng và kỳ vọng của cuộc đời cô ta, chờ mong rất nhiều năm rồi…
Anh hơi choáng, có điều đã đoán ra đáp án đại khái, có chút cảm thán, cũng có mấy phần dở khóc dở cười, “Mạn Mạn, thực ra cũng không phải là em thích anh, có lẽ, điều em thích, chỉ là dáng vẻ của anh Vũ trong lòng em, nhưng em đã nghĩ chưa, thực sự anh cũng không như em tưởng, chỉ sợ một khi em nhìn thấy anh thực sự rồi, sẽ cảm thấy thất vọng.”
Tâm tư của Bành Mạn bao năm đều đặt ở chỗ anh, trong quá trình đó chưa từng để ý đến những người đàn ông khác, anh Vũ thực sự sẽ có dáng vẻ gì? Lẽ nào còn có dáng vẻ khác? Đẹp trai, sạch sẽ ngăn nắp, thành tích tốt, có bản lĩnh, còn là tiến sĩ, lẽ nào không phải dáng vẻ của anh sao?
“Vậy….anh có dáng vẻ gì?” Cô ta càng thêm bất an, tựa như một cái cây vốn dĩ luôn vững vàng phát triển trong lòng, rễ đã sâu lá đã rậm, nhưng bây giờ, cái cây này lại sắp bị người khác nhổ tận gốc.
“Dáng vẻ thực sự chính là không cần anh nói, người hiểu anh cũng có thể liếc mắt nhìn rõ, chứ không phải giống bị một tầng sương mù bao phủ, không sao nhìn rõ. Đây mới là dáng vẻ tình yêu chân chính nên có, hai người sau khi gặp gỡ, cảm thấy vạn vật trên đời đều trở nên sáng tỏ, không sợ hãi, không bất an, bởi vì con đường phía trước của đời người đã có kiên định và sự rõ ràng.”
Trước mắt anh hiện lên gương mặt của Đinh Ý Viên, mỉm cười, “Mạn Mạn, em sẽ gặp được một người như thế, không cần em phí sức suy đoán đã có thể nhìn rõ anh ta muốn gì, trong tim anh ta có gì, còn thứ em nghĩ, không cần em phải nói ra, anh ta cũng hiểu. Em lương thiện như vậy, giỏi giang như vậy, xứng đáng để một người hiểu em chân trọng, luôn đặt em trong lòng để yêu thương, vì em có thể giành cả thế giới, cũng giống…cũng giống anh với Viên Viên vậy.”