Hình bóng của anh cuối cùng cũng dần mất dạng không thể nhìn thấy nữa.
Mà Đổng Miêu Miêu trước sau vẫn nằm bò trên mặt đất khóc lóc, tiếng gào khóc thê lương biến thành những tiếng nức nở nghẹn ngào đau sót, “Tưởng Tưởng, không phải sai lầm của chúng ta, tại sao lại biến thành kết quả này? Tưởng Tưởng, anh cảm thấy em rất bẩn sao? Có phải sẽ ghét bỏ em không?”
Cô nghe thấy vậy, trong lòng cực kỳ khó chịu, rất nhiều lần muốn tiến lên phía trước đỡ Đổng Miêu Miêu dậy, nhưng lại cảm thấy làm như vậy rất đường đột, một cô gái kiêu ngạo, xinh đẹp và tài giỏi như thế, sẽ mong muốn một người hoàn toàn không quen biết nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình sao?
Cuối cùng, cô chỉ đứng im tại chỗ, nhìn và đau lòng. Vì anh như vậy mà đau lòng, vì một đoạn tình cảm này mà đau lòng. Không biết khi nào, nước mắt của chính cô cũng chảy đầy cằm.
Sau đó, trong trường đủ loại tin đồn ùn ùn kéo đến.
Một đoạn tình yêu như truyện cổ tích này tan thành mây khói mang đến chấn động còn lớn hơn so với lúc họ yêu một cách nổi bật. Có tiếc thương, có châm biếm, còn có kẻ giậu đổ bìm leo cười trên nỗi đau của người khác, những câu nói đại loại như “sớm biết sẽ như vậy mà, càng ân ái nhiều càng sớm tan vỡ” những kiểu người như vậy đâu đâu cũng có, nhưng mà, không ai biết cuối cùng vì lý do gì mà họ chia tay.
Có người nói, Ninh gia là gia đình giàu có quyền thế, Đổng Miêu Miêu vừa xinh đẹp lại vừa tài hoa thì sao chứ? Còn không phải là sa vào làm đồ chơi của công tử nhà giàu sao, tốt nghiệp xong rồi, tự nhiên cũng chán ngán thôi.
Cô không tin.
Anh tuyệt đối không phải công tử nhà giàu ăn chơi lêu lổng, tình cảm của anh đối với Miêu Miêu chính mắt cô nhìn thấy, mỗi một ánh mắt đều là yêu đến tận cốt tủy, làm sao có thể mang Miêu Miêu ra làm đồ chơi?
Cũng có người nói, Đổng Miêu Miêu chính là một người ham mê hư vinh ( cô không thể nói ra được cái tên đó, cho nên sau khi nghe thấy tự động che nó lại) * ngoài quyến rũ công tử nhà giàu Ninh Chí Khiêm này ra, còn có quan hệ cùng rất nhiều đàn ông lớn tuổi, mấy ngày trước còn có người nhìn thấy cô ta ngồi khóc trên chiếc xe sang trọng của một ông già, người đàn ông đó đáng tuổi bố cô ta! Bây giờ Ninh Chí Khiêm phát hiện ra sự thật, liền đá cô ta đi.
*Tác giả để là chữ X theo mình nghĩ là chỉ những cô gái làng chơi hay đào mỏ ham hư vinh gì gì đó, nhưng chị Tranh lại không nói ra được từ đó. Theo cách mình hiểu là thế, càng giải thích càng loạn sao ý. =))
Cô vẫn không tin. Đổng Miêu Miêu không phải là kiểu con gái như vậy, cô cũng tin mắt nhìn người của anh, nếu như cô ấy ham mê hư vinh, làm sao anh có thể yêu được?
Đủ loại tin đồn, càng truyền càng mạnh mẽ, cuối cùng thì cách nói thứ hai tuyệt đối chiếm thế thượng phong, bởi vì vừa có người nhìn thấy Đổng Miêu Miêu và một người đàn ông đứng tuổi cãi nhau, còn có người nghe thấy Đổng Miêu Miêu nói ông ta cút. Ngay sau đó từ việc này suy đoán ra, ông già kia ghen tuông với Ninh Chí Khiêm, Đổng Miêu Miêu hận người đàn ông đó phá hoại kế hoạch gả vào gia đình giàu có của cô ta mà thẹn quá hóa giận.
Mặc kệ việc tin đồn càng ngày càng bẩn thỉu như thế nào, cuối cùng cô cũng không tin.
Phần tình cảm đó của anh và Đổng Miêu Miêu ở trong lòng cô giống như trăng sáng – một thứ trong trẻo thiêng liêng, cô chán ghét những con người hắt nước bẩn vào đó, cô lo lắng, cô đau lòng, nhưng mà lại không có cách gì.
Lại một lần nữa nhìn thấy họ, đã gần đến lúc rời trường.
Hoàng hôn của một ngày hè trong khuôn viên trường, cây dương liễu ven hồ rủ xuống ngàn tơ vạn lụa, dày đặc, đong đưa theo chiều gió, ánh tà dương chiếu xuống mặt hồ một hình bóng đỏ rực như lửa, gió thổi phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng, khiến tâm tư rối bời.
Sắp phải đi rồi, vẫn còn rất nhiều thứ không thể buông bỏ, cô không biết, là luyến tiếc vườn trường tuyệt đẹp, hay là luyến tiếc thanh xuân một nửa tươi đẹp một nửa đau buồn này, hoặc là, luyến tiếc những người và những chuyện trái tim cô không thể đặt xuống được.
Trong ánh tà dương, cô nhìn thấy anh đang đi đến.
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, cậu thiếu niên hăng hái kia đã hoàn toàn thay đổi diện mạo, sa sút tinh thần, sắc mặt xanh xao, ngay cả đôi mắt sáng lấp lánh kia, cũng biến thành ảm đạm vô thần.
Cô dừng bước chân lại, anh dần dần đến gần.