Edit: Du Du Một lúc lâu sau, Từ Trục gửi Wechat của Khuyết Thanh Ngôn WeChat cho cô.
Lâm Miên nhìn WeChat được gửi qua đây, ngón cái chạm màn hình có chút nóng rực, do dự trong chớp mắt, cảm ơn Từ Trục xong đóng luôn WeChat.
...... Không, không dám thêm bạn!
Đại học K cách chung cư Lâm Miên chỉ hai mươi phút đi xe. Xe chưa chạm tới đất gara, cô quay sang bên Khuyết Thanh Ngôn: "Giáo sư Khuyết, thả em xuống chỗ này được rồi." Cuối cùng nghiêm túc nói, "Cảm ơn thầy."
Khuyết Thanh Ngôn nhìn cô.
Thang máy bãi đỗ xe ngầm có thể tới thẳng tầng lầu, cô còn mong xuống xe trước khi đến nơi. Lâm Miên dừng một chút, nhỏ giọng nói: "Em muốn chạy hai vòng."
Bình tĩnh một chút......
Cô ửng đỏ mặt, trợn mắt nói nói dối: "Tăng, tăng cường sức khỏe.".Hai người tách ra trước chung cư. Lâm Miên thật chạy hai vòng quanh khu, khi về đến nhà thở phì phò nằm liệt ở sô pha, sau vận động càng mặt đỏ tim đập.
Cô mở WeChat, nhìn ảnh đại diện xa lạ,tên WeChat một chữ "Que".
Add hay không add.
Lâm Miên nhéo lòng, thêm vậy.
Trước lúc thêm bạn, cô còn chuẩn bị trước, bỏ đi avatar tám chữ (1) " Cần bản thảo không cần mạng sống " thành phong cách ngọt ngào tươi mát, xóa hết những tin có khả năng bại lộ sự thật, chỉ lưu lại những thứ tạo thành phong cách cuộc sống nhẹ nhàng yên bình qua năm tháng.
Chuẩn bị xin bạn một cách hoàn hảo, cô lăn trái lăn phải vài vòng trên sofa, cầm di động lật thành bánh nướng áp chảo.
Lâm Miên sau khi bình tĩnh xong ngồi dậy ngay ngắn, yên lặng chống cằm yên lặng nhìn chằm chằm màn hình.
Năm phút đồng hồ, không động tĩnh.
Mười phút, không động tĩnh.
Nửa giờ......
Vẫn không có động tĩnh.
"......"
Nghĩ cũng hiểu, Khuyết Thanh Ngôn sẽ add người xa lạ.
Lâm Miên im lặng vài giây rồi bất chợt đứng lên, buông di động, quyết định buông bỏ chuyện hồng trần, tắm rửa một cái cho bình tĩnh bình tĩnh.
Đợi lúc cô vừa lau tóc vừa bước ra khỏi nhà tắm dè xuống du͙© vọиɠ đi sofa lấy di động, bước chân vào vào bếp đun một ấm nước.
Nước vẫn chưa sôi, Lâm Miên một đầu tóc ướt chậm rãi đến bên cạnh sofa, động tác chậm mấy lần, thong thả mở khóa màn hình di động, thong thả ấn mở WeChat, thong thả......
Lặng im chớp mắt, Lâm Miên: "A a a a a ——"
Được làm bạn tốt rồi!!
Trong đầu Lâm Miên nháy mắt nổ tung vô số pháo hoa, nhìn khung chat mới mở, đầu ngón tay nhấc trên màn hình, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì.
Chịu đựng tim đập kịch liệt, cô gửi đi:
【 giáo sư Khuyết, chào thầy.】
Vẫn trong khuôn phép, không có thêm câu dưới.
Sau đó hả......
Hiện tại cô là Hứa Đồng, chẳng lẽ phải chat đề tài nên chat về luật học chuyên nghiệp?
Lâm Miên trong đầu tưởng tượng cuộc đối thoại anh một câu nói luật, tôi một câu phân tích trường hợp liền xóa bỏ khả năng này.
Nếu cô không phải Hứa Đồng thì sao? Nếu là chính cô......
Một tuần nay nhiều trường hợp suýt trước mặt Khuyết Thanh Ngôn quay ngựa, anh liệu có thể phát hiện rồi không? Nếu bây giờ thẳng thắn thừa nhận sai lầm với anh cũng tốt hơn lúc bị hắn chủ động phát hiện đi.......
Lâm Miên nghĩ tới nghĩ lui, quyết định vẫn là đi hỏi Từ Trục trước một chút. vì thế thật thà tìm trong danh sách tên người sau.
【 Lâm Miên: Từ Trục, nếu mình thẳng thắn với giáo sư Khuyết mình vẫn luôn lừa thầy, sẽ có cái gì...... hậu quả? 】
Từ Trục trả lời rất nhanh
【 Từ Trục: Ông chủ mình không phải một người mang thù. 】
Lâm Miên thở nhẹ ra. Vừa định rời khỏi khung chat, muốn thẳng thắn tâm linh đối thoại cùng Khuyết Thanh Ngôn thì thấy bên kia gửi lại đây.
【 Từ Trục: Thầy mang thù lên không phải người. 】
Lâm Miên: ".................."
Lúc này, tin nhắn của Khuyết Thanh Ngôn vừa rep lại sau mấy phút.
【Que: Làm sao? 】
Lâm Miên nhìn hai chữ cao lãnh "Làm sao", lại nhớ lại Từ Trục nói, thiên ngôn vạn ngữ trước mong muốn sống sót nghẹn lại.
Muốn nói gì đâu......
Ba mươi giây sau.
【 Lâm Miên: Em muốn biết một chú về kinh doanh vi mô. 】
==========
(1) là 8 chữ 要稿没有要命一条 "Cần bản thảo không cần mạng một điều", đại ý chỉ một quy tắc của LM, cần bản thảo truyện chứ ko cần cái mạng của chị:)))))
==========
Lảm nhảm:
Mấy nàng muốn up giờ nào tiện đọc nhất. Chương này hơi ngắn nên đền bù sau nhé:v Dạo này thấy toàn up giờ thiêng:v