Chương 7: Tấn thăng

Bùm!

Giống như nước lạnh đổ vào dầu nóng, trong nháy mắt sôi trào.

Âm thanh cơ hồ tràn ngập kiêu hãnh, hận không thể ngay lập tức lao ra bên ngoài, nói với bất kỳ kẻ nào hắn gặp phải. Lạc Nhàn cũng vui vẻ đi theo. Lấy mệnh đổi Nguyên Anh, cửu tử nhất sinh chống đỡ năm mươi sáu đạo lôi kiếp.

Trời sinh Thập Nhất sư huynh thiên tư bất phàm, nhưng sự nỗ lực của hắn càng khiến bản thân hắn rực rỡ hào quang.

Hắn vốn nên xuất chúng như thế.

Tám ngày không nghỉ ngơi, Lạc Nhàn cuối cùng cũng yên tâm trở về tiểu viện của mình, vừa nằm xuống giường lập tức lăn ra ngủ, ngủ một mạch đến hoàng hôn ngày hôm sau.

Mặt trời lặn phía tây, Lạc Nhàn thức dậy cả người vô cùng sảng khoái. Lúc nàng đang chuẩn bị đến cửa hàng của lão Lý mua nợ mấy khối Lưu Ảnh Thạch, nàng gặp Thanh Phỉ sống cùng tiểu viện đúng lúc vừa làm xong nhiệm vụ trở về.

“Đã trễ như vậy ngươi còn đi đâu?”

“Đến cửa hàng lão Lý mua ít đồ.”

Thanh Phỉ: “Tối qua ngươi có tới Chấp Sự điện không?”

Lạc Nhàn bối rối: “Tại sao ta phải đến đó?”

Thanh Phỉ kinh ngạc: “Ngươi không biết? Thập Nhất sư huynh đêm qua vẫn luôn ở bên ngoài Chấp Sự điện?”

“Cái gì?!” Mũi chân Lạc Nhàn lập tức đảo hướng, muốn chạy về phía Chấp Sự điện.

“Trễ rồi, giờ mão sáng nay đã theo mấy vị sư huynh sư tỷ, cùng với các trưởng lão ngồi Vân Chu rời đi. Nghe đệ tử nói là đi về hướng hoàng triều Đại Diễn.”

Hoàng triều Đại Diễn?

Tu sĩ vừa mới thăng cấp Nguyên Anh đều cần tới Đại Diễn ghi danh, nhưng tại sao lại gấp gáp như vậy?

Chẳng phải huynh ấy còn bị thương nặng sao?

Còn chưa làm cả lễ mừng nữa?

Lạc Nhàn nhìn về hướng đến Đại Diễn, ráng chiều nơi chân trời rực rỡ chói mắt, những đỉnh núi cao chót vót đứng thẳng trong mây che khuất tầm mắt của nàng, chỉ có thể nhìn thấy một hai con bạch hạc xuyên thẳng qua biển mây.



Những viên linh thạch mà Lạc Nhàn đã tiết kiệm trong tám năm qua đều đã đưa hết cho Vương Tử Triệu. Bây giờ trong túi không còn lấy một viên, bất quá vẫn dựa vào giao tình nàng luôn hào phóng vung tay năm năm qua, nợ được hai viên Lưu Ảnh Thạch từ cửa hàng của lão Lý.

Ngoại trừ Lạc Nhàn ngủ quên, chuyện Dung Cửu Ngọc thương thế đã tốt lên, chờ bên ngoài Chấp Sự điện cả một đêm đã kinh động đến không ít đệ tử.

Cơ hội tốt như vậy, Lạc Nhàn không tin lão gia hỏa này không đến xem.

Quả nhiên, lão Lý híp mắt, cười như tên ăn trộm: “Nha đầu, ta vẫn còn có Lưu Ảnh Thạch lưu lại chuyện bên ngoài Chấp Sự điện, một viên linh thạch thì sao?”

Trước kia một viên linh thạch có thể đổi bốn khối Lưu Ảnh Thạch của đệ tử thân truyền, sau này giá của lão Lý tăng lên ba viên bốn khối, bây giờ một viên linh thạch chỉ có thể đổi được một khối Lưu Ảnh Thạch.

Lạc Nhàn nở nụ cười: “Được, toàn bộ Lưu Ảnh Thạch lưu lại chuyện đêm qua ở Chấp Sự điện điện giữ lại hết cho ta.”

Ở đây lão Lý có một khối, ở chỗ Vương Tử Triệu nhất định cũng có một khối.

Khuôn mặt nhăn nheo của lão Lý trở nên sáng bừng: “Tất nhiên rồi!”

Lần này kiếm được món hời lớn, một viên linh thạch đổi một khối Lưu Ảnh Thạch, khắp thiên hạ cũng chỉ có một mình Lạc Nhàn mới ngốc như vậy.

Lão Lý keo kiệt tỏ ra hào phóng hiếm có. Hắn lấy ra từ trong hộc tủ phía trên một khối Lưu Ảnh Thạch của Thập Nhất sư huynh, đưa cho Lạc Nhàn: “Trong này có rất nhiều hình ảnh sáng nay lúc bọn hắn lên thuyền, trưởng lão quá nhiều, Vương đạo hữu không dám quá mức làm càn, cho nên chỉ đứng xa xa vụиɠ ŧяộʍ lưu lại. Ầy, người đứng đầu tiên, tà áo đang bay kia chính là hắn.”

Màn đêm yên tĩnh.

Thanh Phỉ lại đi làm nhiệm vụ, bên trong tiểu viện chỉ còn một mình Lạc Nhàn.

Vì để cho Lưu Ảnh Thạch có thể chiếu ra hình ảnh rõ ràng hơn, Lạc Nhàn đóng cửa sổ ngăn lại ánh trăng sáng. Căn phòng chìm trong một mảnh tối đen, Lạc Nhàn đặt Lưu Ảnh Thạch lên bàn, linh khí bay ra từ đầu ngón tay, xuyên vào bên trong khối đá.

Mặt đá trơn nhẵn tỏa ra ánh sáng rực rỡ, sau đó ảo ảnh chiếu lên giữa không trung, trên trời tràn ngập sắc màu, tiên hạc đang hót, núi non trùng điệp xanh mướt chìm trong sương mù.

Chỉ có đỉnh núi gần như bị san phẳng ở phía xa đứng trơ trọi không ăn nhập với cảnh đẹp xung quanh.

Đỉnh Thanh Lan.

Nói là đỉnh Thanh Lan, nhưng giờ đây chẳng khác nào một mảnh đất hoang vu cháy xém. Nơi đó trở nên tối tăm, tĩnh mịch không còn chút linh khí, tất cả sinh vật sống trên đỉnh Thanh Lan đều biến thành tro bụi dưới lôi kiếp. Nàng dường như lại một lần nữa nhìn thấy cảnh tượng ngày hôm đó, dưới năm mươi sáu đạo lôi kiếp, Dung Cửu Ngọc cứ thế rơi thẳng xuống.

Lạc Nhàn nhíu máy, đè nén cảm giác khó chịu mơ hồ trong lòng.