Chương 6: Nguyên Anh Chân Quân

Ngay lúc Lạc Nhàn sắp mất kiểm soát với suy nghĩ điên cuồng lao về phía trước để bắt người thì mặt đất đột nhiên rung chuyển, bức tường ngọc trong suốt từ dưới mặt đất dựng lên, bao quanh lôi kiếp, trong chớp mắt đã cao đến hàng ngàn thước. Ngoại trừ giáo chủ và những người khác đứng trên vách núi, tất cả đệ tử và trưởng lão đang quan sát đều bị ngăn cách bên ngoài.

Nàng trơ mắt nhìn Dung Cửu Ngọc giữa không trung bị tường ngọc che khuất.

“Trời ạ, đây là chuyện gì? Pháp bảo bản mệnh của tông chủ đều đem ra dùng rồi.” Vương Tử Triệu rướn cổ, ngửa đầu nhìn chằm chằm bức tường ngọc.

Rất nhiều đệ tử nội môn bị động tĩnh đột ngột xuất hiện này dọa sợ, vội vàng ngự kiếm bay về phía bên này. Vương Tử Triệu thấy thế nhanh chóng truyền linh lực bao trùm lấy Lạc Nhàn, làm xáo trộn tu vi cấp ba của nàng, sợ bị người khác phát hiện ra bất thường.

Tường ngọc vươn thẳng lên mây, che khuất hoàn toàn đám mây thiên kiếp.

Lúc phần cuối cùng của vân kiếp bị chặn lại, đôi mắt đỏ ngầu của Lạc Nhàn nhìn thấy rìa đám mây dường như ánh lên màu tím nhạt.

Mặt đất dưới chân không ngừng rung chuyển, rất nhiều đệ tử ngơ ngác nhìn nhau trước bức tường ngọc.

Có người thấp giọng nói: “Thập Nhất sư huynh tự mình chịu năm mươi lăm đạo lôi kiếp, vào thời khắc cuối cùng kia ta nhìn thấy toàn thân Thập Nhất sư huynh đều thành tro bụi, huyết nhục trên tay phải bị đốt cháy lộ ra xương trắng, đan điền bị lôi kiếp xé làm hai. Các ngươi nói, Thập Nhất sư huynh lần này có thể độ kiếp thành công sao?”

Lạc Nhàn nghe thấy những lời này huyết dịch khắp người phát lạnh. Nàng nhìn bức tường ngọc cách đó không xa, nhiệt độ trong mắt phượng ngưng tụ, linh khí trong đan điền lặng lẽ lưu chuyển.

“Tu vi thấp đừng tự ra ngoài làm mình xấu hổ. Ta tận mắt nhìn thấy ngực Thập Nhất sư huynh lúc đó còn hơi phập phồng, có lẽ người của tông môn đang cứu chữa cho hắn.” Một đệ tử nội môn Kim Đan kỳ khinh thường nói.

“Vậy thì Thập Nhất sư huynh đã độ năm mươi sáu đạo Nguyên Anh lôi kiếp?”

“Chắc là vậy, ta nhìn thấy vân kiếp đã ngừng, màu sắc cũng đã sáng hơn, đoán chừng đã tan rồi.”

Cảm xúc trong lòng bĩnh tĩnh hơn một chút, Lạc Nhàn dời mắt, linh khí trong huyết quản khôi phục bình thường.

“Đáng tiếc, sau năm mươi sáu đạo sẽ có bảy chín Tử lôi kiếp. Ta còn tưởng rằng có thể nhìn thấy Tử lôi kiếp.”

“Tử Lôi kiếp? Nằm mơ sao? Sau bảy bảy lôi kiếp, lấy năm mươi sáu đạo lôi kiếp làm ranh giới phân cách, sau đó là Tử Lôi kiếp. Ngươi đưa tay ra đếm thử, đừng nói đến năm mươi sáu đạo lôi kiếp, nếu ngươi đếm được mười người có thể độ qua năm mươi lăm lôi kiếp, ta lập tức gọi ngươi một tiếng ‘cha’!”

Đám người đều bật cười. Chuyện này đừng nói gọi cha, gọi là tổ tông cũng đếm không ra mười người.

“Nói đến đây, vì sao tông chủ động nhiên nâng Hoàng Thiên chung lên, không để chúng ta xem nữa?”

“Đồ ngốc, người sợ khiến đạo tâm của chúng ta dao động chứ sao! Thập Nhất sư huynh vứt bỏ ngoại vật, liều mạng chống lại lôi kiếp, dùng lôi kiếp cưỡng ép rèn luyện thân thể loại bỏ tạp chất. Tuy nói là phấn chấn nhân tâm, nhưng nếu để cho đám để tử nhát gan nhìn thấy bộ dạng Thập Nhất sư huynh sau khi độ lôi kiếp xong, thậm chí còn chưa đạt đến cảnh giới tu vi đã sợ hãi.”

“Đừng nhìn nữa, nhanh đi thôi!” Vương Tử Triệu mượn lại miếng ngọc bội ném về phía Lạc Nhàn.

Giẫm lên phi kiếm, Lạc Nhàn lần nữa nhìn lại, nhưng vẫn không thấy được gì.

Bay khỏi đỉnh núi, Vương Tử Triệu liếc mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lạc Nhàn: “Chậc, không biết còn tưởng rằng ngươi mới là người độ lôi kiếp.”

Trở về cửa hàng của lão Lý, sau khi Vương Tử Triệu rời đi, lúc này Lạc Nhàn mới cảm giác được bụng mình đau đớn khó chịu. Nguyên Anh lôi kiếp kép dài hơn năm ngày, nàng bất tri bất giác dõi theo nó lâu như vậy, may mắn có chút tu vi chống đỡ, bằng không nàng đã chết đói lúc nào cũng không biết.

Lạc Nhàn lấy ra một nắm Ích Cốc Đan ăn vào, lão Lý mặt mày đầy phấn khởi hỏi: “Nha đầu, thế nào? Nguyên Anh lôi kiếp lợi hại không?”

Lạc Nhàn không nói gì.

Nguyên Anh lôi kiếp miễn cưỡng kết thúc, đám đệ tử ngoại môn đến xem lôi kiếp lại lần nữa trở về.

Lạc Nhàn trở về Bát Nhất phường đợi hai ngày. Cho đến chạng vạng tối ngày thứ ba, một tiếng hét lớn truyền qua đám đông ồn ào, truyền đến tai Lạc Nhàn.

“Hoàng Thiên chung đã thu lại rồi, Thập Nhất sư huynh bình an vô sự, Ứng Thiên tông lại có thêm một vị Nguyên Anh Chân Quân! Còn là Nguyên Anh Chân Quân độ qua năm mươi sáu đạo lôi kiếp!”