Đạo lôi kiếp thứ hai rất nhanh lần nữa giáng xuống.
Vẫn là Hoàng Tự Quyết.
Cho đến khi lôi kiếp thứ tư bị chặt đứt, đạo lôi kiếp thứ năm sau đó Hoàng Tự Quyết chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản. Ngay lúc đạo thứ sáu giáng xuống, Lạc Nhàn nhìn thấy ánh sáng vàng nhạt quanh thân ảnh kia dần dần biến thành màu xanh nhạt.
“Trời ơi! Huyền Tự Quyết!”
Kèm theo một kiếm Huyền Tự Quyết chém xuống, âm thanh không thể tin nổi của Vương Tử Triệu lần nữa vang lên.
Lôi kiếp bị chặt đứt phân tán thành những vòng cung đứt quãng, ánh sáng lóe lên từng vòng. Lạc Nhàn nhìn người trên đỉnh Thanh Lan, tay áo bay tán loạn, chói mắt cao quý, Dung Cửu Ngọc tựa như thần tiên giáng thế.
Trong lòng nàng xuất hiện một loại cảm giác kích động trước nay chưa từng có.
Bốn mươi ba đạo.
Bốn mươi bốn đạo.
Bốn mươi lăm đạo.
Lạc Nhàn thầm đếm từng đạo lôi kiếp trong đầu, hô hấp bị những đám mây dày đặc trên bầu trời khiến cho ngột ngạt, cả trái tim như đang treo lơ lửng.
Độ lôi kiếp là bài học cần phải học của tất cả các đệ tử lúc mới nhập môn. Sau tám năm, Lạc Nhàn mất nửa ngày lục lọi trong ký ức cằn cỗi của mình những thứ liên quan đến lôi kiếp Nguyên Anh, cuối cùng chỉ tìm được một chút tin tức chẳng mấy hữu ích. Sau đạo lôi kiếp thứ bốn mươi lăm, mỗi một đạo giáng xuống đều long trời lở đất.
Lạc Nhàn sợ lôi kiếp quá nhiều sẽ khiến Dung Cửu Ngọc bị thương, lại sợ lôi kiếp quá ít không xứng với Dung Cửu Ngọc.
Gió nổi mây vần, cuồn cuộn không ngừng, vạn vật dưới lôi kiếp đều bị phá hủy.
“Thập Nhất sư huynh là chân nhân Kim Đan trẻ tuổi nhất, luận tư chất, đám sư huynh sư tỷ kia không ai có thể sánh bằng hắn.” Dung Cửu Ngọc dùng Hoàng, Huyền khiến cho Vương Tử Triệu từ chấn kinh đến mất cảm giác, độ bốn mươi lăm đạo lôi kiếp cũng không khiến hắn kinh ngạc đến vậy.
Lạc Nhàn nghe Vương Tử Triệu nhắc đến Dung Cửu Ngọc, nửa nghe hắn nói nửa không rời mắt đỉnh Thanh Lan.
“Mười một vị đệ tử thân truyền của tông chủ đều thiên tư tột đỉnh, trong đó Đại sư huynh và Ngũ sư huynh là tốt nhất. Trước đây hai người đó đều đã vượt qua bảy bảy Nguyên Anh lôi kiếp. Tiếp theo là Tam sư tỷ, nàng mặc dù không phải bảy bảy Nguyên Anh lôi kiếp, nhưng bốn mươi tám đạo cũng là người hiếm có. Thập Nhất sư huynh tấn thăng Kim Đan sớm hơn bọn hắn mấy năm, bây giờ lần nữa tấn thăng Nguyên Anh, ta thấy lôi kiếp lần này ít nhất cũng phải hơn năm mươi đạo. Chỉ là không biết có cơ hội nhìn thấy bảy chín Tử Lôi kiếp trong truyền thuyết hay không?”
Bảy bảy Nguyên Anh lôi kiếp, bốn mươi chín đạo.
Bảy chín Tử Lôi kiếp, sáu mươi ba đạo.
Mặc dù Lạc Nhàn đã quên hết mọi thứ, nhưng khi nghe những con số này nàng cũng biết mọi chuyện không hề đơn giản.
“Đạo thứ bốn mươi sáu, đến rồi.”
Đạo này uy lực rõ ràng mạnh hơn gấp mười mấy lần so với đạo lôi kiếp thứ bốn mươi lăm. Một kiếm đã không còn có thể ngăn cản được nó. Chỉ thấy kiếm quang sắp bị chôn vùi bên trong sấm chớp đang gào thét, một kiếm hóa vạn tượng, mạnh mẽ đỡ được một kích này.
“Trên thân kiếm của Thập Nhất sư huynh lại thêm nhiều vết nứt, hắn còn chưa dùng tới pháp bảo hay bùa chú gì, bằng thực lực Kim Đan chống cự bốn mươi sáu đạo lôi kiếp, quá lợi hại!”
Lạc Nhàn còn chưa nhìn rõ kiếm trong tay Dung Cửu Ngọc có nứt hay không, theo lôi kiếp lần nữa giáng xuống, kiếm quang lóe lên, tựa như ép gãy lưng còng của lão nhân, tiếng ầm đì đùng không dứt, tiếng người huyên náo, Lạc Nhàn dường như nghe thấy pháp kiếm không chịu nổi gánh nặng mà rêи ɾỉ.
Cuối cùng dưới đạo lôi kiếp thứ năm mươi sáu, nàng nhìn thấy kiếm quang biến mất như ngọn nến vụt tắt. Pháp kiếm hoàn toàn không chịu nổi, trong cơn giông bão hóa thành tro bụi. Trong một khắc này Lạc Nhàn phảng phất nhìn thấy máu phun ra từ khóe môi Dung Cửu Ngọc.
“Xong rồi! Sao lại hỏng vào lúc này?!”
Lạc Nhàn đột ngột đứng lên.
Trên đỉnh Thanh Lan, thân thể giữa không trung vì pháp kiếm vỡ vụn mà linh khí phản phệ, rơi thẳng xuống. Lôi kiếp không còn gì ngăn trở tựa như mãnh hổ xuống núi, giáng thẳng lên người Dung Cửu Ngọc.
Ngay tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một luồng ánh sáng vàng xuất hiện từ đan điền của nam nhân đang rơi xuống, linh lực bị ép cạn, trên thân thể Dung Cửu Ngọc xuất hiện tia sáng lượn lờ, phía sau hắn tựa như đang ngưng tụ một thanh kiếm.
“Đây là cái gì?!” Vương Tử Triệu thất kinh.
Nhân kiếm hợp nhất.
Lần đầu tiên, bốn chữ này xuất hiện trong đầu Lạc Nhàn.
Một khắc tiếp theo, đồng tử của Lạc Nhàn co rút, Dung Cửu Ngọc xoay người, đón lôi kiếp mà lên. Huyết nhục vỡ vụn, dưới sức nóng hóa thành tro bụi.
“Hắn điên rồi sao?! Thân thể Kim Đan chống Nguyên Anh lôi kiếp, mới chỉ là đạo năm mươi sáu, hắn không muốn sống nữa sao?”
Lôi kiếp phá, một thân thể cháy đen từ trên trời rơi thẳng xuống như chim trúng tên.