Vương Tử Triệu cười lạnh: “Hai người các ngươi một trên trời một dưới đất, thực có can đảm si tâm vọng tưởng. Không nói đến hắn có Thiên linh căn, tư chất kinh tài tuyệt diễm, chỉ mỗi chuyện hắn là nghĩa tử tông chủ, thân phận đệ tử thân truyền cũng đã nằm ngoài tầm với của ngươi rồi.”
Vương Tử Triệu nói sai rồi.
Lạc Nhàn từ trước đến nay luôn tự biết mình, thuận theo tự nhiên, lười tranh lười cướp, nàng thật đúng là không có vọng tưởng qua.
Dung Cửu Ngọc, Thập Nhất sư huynh.
Người như vậy vốn nên đứng đầu chúng sinh, quan sát vạn vật, mắt không vướng bụi trần. Nếu nàng nói mình có vọng tưởng, không khác nào đang mạo phạm.
“Ta không hiểu, ngươi nói ngươi chỉ làm một đệ tử cấp thấp, làm sao lại nghĩ quẩn muốn ăn thịt thiên nga? Ngoại trừ một vài hình ảnh tình cờ lưu lại bên trong Lưu Ảnh Thạch, ngươi thậm chí còn không có cơ hội gặp hắn.”
“Cũng đúng, người giống như Thập Thất sư huynh, may mắn gặp một lần cũng đủ khiến người ta thích rồi.”
Thấy Lạc Nhàn không hề lên tiếng, Vương Tử Triệu chua chát nói: “Đừng lo lắng, thân thể hắn quý giá, hắn độ lôi kiếp cũng là kẻ có thực lực, vẫn còn không ít người quan tâm hắn hơn ngươi. Pháp trận tránh sét, pháp y, lôi phù, thứ gì mà không chuẩn bị sẵn? Nếu thực sự không độ được còn có tông chủ.”
Tiếng nói vừa dứt.
Ầm ầm!
Trời đất rung chuyển, gió mây cuồn cuộn.
Đại thụ dưới thân Lạc Nhàn không ngừng lắc lư, dưới cái nhìn của hàng vạn con người, Nguyên Anh lôi kiếp sau ba ngày mong đợi cuối cùng cũng đã đến.
“Tới, tới rồi! Nguyên Anh lôi kiếp đối với một tu sĩ mười chín tuổi là chuyện trăm năm hiếm thấy.” Vương Tử Triệu nhanh chóng lấy Lưu Ảnh Thạch ra, “Có thể kiếm được một khoản lớn rồi!”
Một nửa bầu trời tối tăm xám xịt, gió lốc cuốn đến đâu, đại thụ bật gốc, bị cơn cuồng phong bẻ vỡ vụn.
Sấm sét như giao long lao ra khỏi biển, sức mạnh hủy diệt vô cùng lớn, Lạc Nhàn nhìn thấy một thân ảnh đơn độc đứng trên đỉnh Thanh Lan, tay cầm trường kiếm. Một khắc này, toàn bộ âm thanh đều biến mất, giữa đất trời nàng chỉ có thể nhìn thấy người kia.
Oanh!
Lôi kiếp va chạm với mũi kiếm, Nguyên Anh lôi kiếp quả thực không tầm thường. Chỉ thấy người giữa không trung lùi về sau, mười ngón tay bấm niệm pháp quyết, thân kiếm trong tay hắn run lên, linh quang cùng kiếm quang dung hợp, hào quang vàng rực bao quanh thân kiếm.
“Hoàng… Hoàng Tự Quyết?! Không thể nào!”
Lạc Nhàn không biết Vương Tử Triệu đang nói cái gì, trái tim như nhảy ra khỏi l*иg ngực, không chớp mắt nhìn chằm chằm đỉnh Thanh Lan.
Dưới lôi kiếp, kiếm quang trong nháy mắt càng trở nên rực rỡ, năm ngón tay nắm chặt chuôi kiếm, Dung Cửu Ngọc phi thân bay lên, từ giữa không trung vung ra một kiếm, tia sét dữ dội vừa giáng xuống bị cắt đứt như một con cá chạch, không phát ra âm thanh.
“Thật sự là Hoàng Tự Quyết!”
Đạo lôi kiếp thứ nhất đã qua, tim Lạc Nhàn thoáng buông lỏng. Thừa dịp đạo thứ hai vẫn chưa giáng xuống, nàng hỏi: “Hoàng Tự Quyết là cái gì?”
“Ngươi ngay cả Hoàng Tự Quyết cũng không biết? Ngươi tu tiên tu đến trong bụng chó rồi sao?! Sao không nói luôn ngay cả Kiếm Tôn là ai ngươi cũng không biết!”
Lạc Nhàn thức thời không lên tiếng, nàng quả thực không biết Kiếm Tôn là ai.
“Hoàng Tự Quyết có nguồn gốc từ thức thứ nhất trong Tứ tự kiếm quyết của Kiếm Tôn tiền bối. Tứ tự kiếm quyết chính là kiếm pháp do Kiếm Tôn sáng tạo ra, chỉ có bốn thức. Thời điểm Kiếm Tôn hợp thể, chỉ dựa vào bốn thức này chặt đầu tu sĩ Đại Thừa, danh tiếng của người cũng từ đó nổi tiếng khắp thiên hạ. Pháp quyết này phân thành Thiên Địa Huyền Hoàng, Hoàng Tự Quyết được Kiếm Tôn ngộ ra trong kỳ Kim Đan, nhất kiếm trảm Nguyên Anh, đây là trận chiến đầu tiên của Tứ tự kiếm quyết, cũng là trận chiến khiến Kiếm Tôn bắt đầu vang danh.”
“Tứ tự kiếm quyết cũng không phải là bí pháp gì, vốn đã lưu truyền rất rộng rãi trong giới tu chân. Đừng nói kiếm tu, tất cả những tu sĩ khác có ai chưa từng xem qua?” Dưới gối Vương Tử Triệu đến nay vẫn còn cất giấu Lưu Ảnh Thạch lúc Kiếm Tôn sử dụng Tứ tự kiếm quyết.
“Ngũ sư huynh xưa nay kính ngưỡng Kiếm Tôn tiền bối, nghe nói hắn ngày đêm không ngừng khổ luyện Tứ tự kiếm quyết, đáng tiếc đừng nói trảm Nguyên Anh, đến một gốc cây cũng không chém đứt.”
Khổ luyện mười năm Hoàng Tự Quyết vô hình, bây giờ nhìn Hoàng Tử Quyết nhất kiếm chém lôi kiếp, quả là trình độ cao thấp đã phân.
Ngũ sư huynh của Dung Cửu Ngọc.
Lạc Nhàn nhịn không được nhìn về phía sườn đồi, dễ dàng nhìn thấy vị ngũ sư huynh trời sinh kiếm cốt đeo pháp kiếm bên thắt lưng. Nhưng tu vi của nàng quá thấp, không nhìn rõ thần sắc của hắn, chỉ biết là hắn cũng đang quan sát Dung Cửu Ngọc độ kiếp.