Cũng chỉ có Lạc Nhàn, năm năm qua, mỗi tháng đúng hạn đều canh đúng ngày đệ tử nội môn đến, bất kể có Lưu Ảnh Thạch liên quan đến Dung Cửu Ngọc hay không, nhất định sẽ đặt sẵn linh thạch chờ ở chỗ này.
Tốt xấu gì cũng là khách quen, thấy nàng đợi hơn hai canh giờ, lão Lý hiếm khi thốt ra một câu an ủi.
“Nha, ở đây còn một khối.” Lão Lý thổi thổi lớp bụi phía trên, “Đã nửa năm rồi, khi đó một đệ tử ngoại môn nhờ ta giữ lại một khối Lưu Ảnh Thạch của Mặc sư huynh, hắn cũng đã trả đủ linh thạch, nói cái gì mà làm xong nhiệm vụ sẽ tới lấy. Xem ra, người sớm đã chết rồi.”
Lão Lý lau sạch sẽ, ném về phía Lạc Nhàn: “Đây, cho ngươi, không cần đưa linh thạch.”
“Đa tạ, không cần.” Lạc Nhàn hơi nghiêng bả vai, Lưu Ảnh Thạch chính xác lướt qua nàng, keng một tiếng rơi xuống đất, lăn vài vòng.
“Ngươi… Nha đầu này!” Lão Lý hét lên, cúi người vội vàng chạy tới, đau lòng nhặt nó lên, ngồi xổm trên mặt đất lật khối đá qua lại.
Thấy vẫn còn dùng được, lão Lý mới thở phào nhẹ nhõm: “Nha đầu ngốc nghếch này! Sao lại còn kén chọn như vậy? Ngay cả Lưu Ảnh Thạch của đại đệ tử Ứng Thiên Tông ngươi cũng không thèm nhìn tới? Ngươi không cần, nhưng người khác muốn tranh cũng chưa chắc đã tranh được...”
“Lạc Nhàn.”
Lão Lý còn chưa nói xong, một đạo kiếm khí quét tới trước cửa tiệm. Nam tử áo tím thu kiếm, rảo bước đi tới, người này chính là đệ tử nội môn cùng lão Lý hợp tác.
“Vương sư huynh.” Lạc Nhàn lấy ra túi vải đen đã chuẩn bị từ trước, đưa cho Vương Tử Triệu.
Vương Tử Triệu nhận lấy túi vải đen nặng trĩu, nheo mắt đảo qua, nhanh chóng tính nhẩm. Không hơn không kém, một trăm sáu mươi tám viên linh thạch.
Hắn đổ tất cả vào chiếc túi bên thắt lưng, sau đó lấy ra một bộ y phục đệ tử nội môn giống hệt của mình, một miếng ngọc bội và chiếc túi vải đen đưa cho Lạc Nhàn.
“Nhanh lên, mặc nó vào.”
Không đầy ba khắc, Lạc Nhàn đã mặc xong, nhảy lên phi kiếm của Vương Tử Triệu.
Cuồng phong gào thét bên tai, những tòa nhà dưới chân nhanh chóng thu nhỏ, hướng thẳng về phía Đông Nam.
Pháp kiếm mang theo hai người bay qua biển mây, Lạc Nhàn ý tứ giữ khoảng cách với Vương Tử Triệu một gang tay, ngước mắt chăm chú nhìn về phía Đông Nam. Sau khi lên tới trời, những đám mây đen càng trở nên rõ ràng hơn.
Từ ngoại môn vào đến nội môn cũng không gần, hàng ngàn ngọn núi lướt qua dưới chân, bạch hạc bay qua người, sương khói mờ mịt, những thác nước giữa mây chảy thẳng xuống nhân gian.
Đi ngang qua một ngọn núi, từ đỉnh núi đến sườn núi, đệ tử ngoại môn đều tụ tập đông đúc trên đó, kiễng chân nhìn về phía Đông Nam của nội môn.
Vương Tử Triệu liếc mắt nhìn đám người, nói: “Có thể đứng ở đó xem Nguyên Anh lôi kiếp, chẳng lẽ các người bán hết gia sản rồi sao? Thật không ngờ, vung tay rất hào phóng.”
Lạc Nhàn không trả lời hắn.
Vương Tử Triệu cười khẩy, nâng cằm lên, hơi cao giọng nói: “Không biết chăm chỉ tu luyện, xem những thứ vô dụng này có ích gì? Chẳng trách bao nhiêu năm vẫn không luyện qua nổi cấp ba, quả thật bùn nhão không thể dính lên tường. Nếu không phải hai ba trăm năm này ta thường xuyên dạy cho người chút kinh nghiệm tấn thăng, dựa vào tư chất kém cỏi của người, e rằng luyện khí cấp ba cũng không thể chạm tới.”
Là một đệ tử của nội môn, Vương Tử Triệu có chút thích lên mặt dạy bảo kẻ khác, luôn dùng thân phận của bản thân chế nhạo Lạc Nhàn là một bãi bùn nhão. Thỉnh thoảng nói vài lời về chuyện hắn làm sao để tấn thăng, trùng hợp ngay lúc Lạc Nhàn hấp thụ linh lực mấy năm đột phá lên luyện khí cấp hai, lập tức đem mọi công trạng nhận lấy của mình.
Lạc Nhàn cười nói: “Vương sư huynh dạy rất đúng, một bãi bùn nhão như ta đừng nói là dính tường, có nằm trên mặt đất cũng khiến người ta giẫm phải mà ngại bẩn.”
“Ha” Vương Tử Triệu nâng cằm cao hơn, thầm nghĩ trước đây Lạc Nhàn chưa từng nói những lời như vậy, hôm nay xem ra đã hiểu được ân đức của hắn.
Trong lòng Vương Tử Triệu càng đắc ý hơn, lại nghe Lạc Nhàn tiếp tục nói: “Ta không có chí hướng, xưa nay chỉ thích xem những thứ vô dụng này. Nếu ta trở thành đệ tử nội môn, lúc Vương sư huynh tấn thăng Nguyên Anh, cũng sẽ tới xem một chút.”
Cổ họng Vương Tử Triệu nghẹn cứng.