Trở lại Bát Nhất phường, trên đường người đến kẻ đi, ồn ào huyên náo.
“Thấp Nhất sư huynh chết rồi, thật sự đáng tiếc.”
“Chết cũng đã chết rồi. Thiếu tông chủ cũng có Thủy linh căn, hai người bọn họ bằng tuổi nhau, tu vi đều là Nguyên Anh, hơn nữa nghe nói còn là Tử Lôi kiếp. Có thể còn mạnh hơn hắn nhiều.”
“Tuy rằng Thập Nhất sư huynh tuấn tú, nhưng nghĩa tử chung quy vẫn là nghĩa tử, giả không thể thành thật. Thiên phú không sánh được, tướng mạo không sánh được, tính tình ấy à, càng không sánh được.”
“Thiếu tông chủ là thiên chi kiêu tử, chỉ tiếc trời sinh thân thể yếu ớt, bằng không chắc chắn sẽ còn mạnh hơn nữa!”
“Thiếu tông chủ thật có tình có nghĩa, chỉ từng gặp qua Thập Nhất sư huynh vài lần, thân thể yếu ớt bệnh tật nhưng vẫn luôn túc trực bên linh cữu. Người cũng đã chết, hà tất còn giày vò người sống? Không thể không nói tông chủ thật sự là người có lòng.”
“Cũng không biết thương thế của đại sư huynh bọn hắn như thế nào?”
…
Vương Tử Triệu vừa đi, Lạc Nhàn đứng trước cửa hàng lão Lý, các đệ tử qua lại trên đường đều mang theo ý mừng. Thậm chí còn có người tới hỏi lão Lý có Lưu Ảnh Thạch của Thiếu tông chủ không.
Linh cữu lưu lại bảy ngày, tưởng nhớ người đã khuất. Thánh nhân tấm lòng bồ tát, đồng môn tình nghĩa thắm thiết.
Lạc Nhàn nhắm mắt lại.
Cái chết của Dung Cửu Ngọc dường như chỉ để khiến cho thanh danh của bọn hắn vang xa hơn. Bọn hắn nhân từ, bọn hắn thiện lương, bọn hắn vì đồng môn không màng sống chết. Nhưng mà bọn hắn chỉ đứng ở đó, cười cười nói nói, vui vẻ hòa thuận.
Thiếu niên từng dịu dàng đưa đan dược vào miệng nàng, lại hài cốt chưa lạnh, linh cữu cũng không được đưa vào chính điện. Thiên điện tăm tối đen như mực, chỉ có kẻ thù từng như nước với lửa đến thăm viếng.
Thật nực cười.
Cái gì mà lưu lại linh cữu, cái gì mà tưởng nhớ người đã khuất. Bọn hẳn chẳng qua giẫm lên hài cốt Dung Cửu Ngọc, mượn cớ đem tên ma bệnh từ dược cốc về Ứng Thiên tông, lấy sự chú ý của toàn bộ Tu chân giới.
Nàng mở mắt, nhìn đường phố Bát Nhất phường.
Trở lại tiểu viện, Thanh Phỉ đang ở trong phòng chờ Lạc Nhàn. Hai ngày trước Lạc Nhàn mang theo cơ thể bị thương trở về quả thực đã dọa Thanh Phỉ một phen.
“Lạc Nhàn,” Thanh Phỉ vội vàng chạy tới, “Gặp được chưa?”
Lạc Nhàn gật đầu.
“Đến đây, ta thay thuốc cho ngươi.”
Lạc Nhàn lắc đầu, ngăn cản Thanh Phỉ đang muốn kéo tay áo mình lên, nói: “Không cần, ta không sao.”
Thanh Phỉ tỉ mỉ quan sát Lạc Nhàn, thấy nàng thực sự không có gì khác thường, trong lòng mới khẽ thở phào.
“Lạc Nhàn, không sao đâu,” Nàng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thập Nhất sư huynh không có ở đây, còn có Thiếu tông chủ. Ta đã mua Lưu Ảnh Thạch, bọn hắn quả thực…”
“Thanh Phỉ” Lạc Nhàn ngắt lời Thanh Phỉ, nói: “Ta mệt rồi.”
“Được, được. Vậy ta để thuốc ở đây trước. Nếu vết thương bị đau ngươi nhớ thoa thuốc, ta không quấy rầy ngươi nữa. Trước tiên nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai ta lại đến thăm ngươi.”
“Ừm.”
Sáng ngày hôm sau, lúc mặt trời còn chưa lên Thanh Phỉ đã từ Ngọc Tú phong đến, ôm trong tay túi linh quả vừa mới mua được. Lúc đi vào tiểu viện, đẩy cửa phòng ra nàng phát hiện trong phòng Lạc Nhàn trống không.
Bình thuốc hôm qua nàng để trên bàn vẫn ở nguyên chỗ cũ.
Không đúng, bình thường giờ này Lạc Nhàn căn bản sẽ chưa ra khỏi cửa!
Thanh Phỉ vội vàng hỏi những người sống cùng tiểu viện với Lạc Nhàn.
“Hôm qua sau khi tỷ quay về không lâu, Lạc Nhàn sư tỷ cũng rời đi, hình như là đi về phía Chấp Sự điện.”
Chấp Sự điện!
Trong đầu Thanh Phỉ mơ hồ đoán được, lập tức ném linh quả xuống, lao tới Chấp Sự điện. Đúng như nàng đoán, Thanh Phỉ nhanh chóng tìm thấy tên Lạc Nhàn trong số những nhiệm vụ đã được nhận ở cuối bảng.
Điều tra yêu thú diệt thôn Hắc Nham.
Điểm nhiệm vụ: 50
Tổng điểm cống hiến: 500
Tông môn chưa từng cho không đệ tử cái gì, nếu đệ tử muốn rời khỏi tông môn, ít nhất phải đủ 4000 điểm cống hiến. Lần trước gϊếŧ Phong Lang, Lạc Nhàn đã có 3500 điểm, hoàn thành nhiệm vụ này vừa đủ 4000.