Trước linh cữu, có một người lặng lẽ đứng đó. Cẩm bào diễm lệ dường như hòa vào bóng tối bên trong căn phòng.
“Ứng Nhϊếp sao lại ở đây?! Người của Việt Dương tông tới đây làm gì?”
“Chờ đã, ngươi trước tiên đừng vào…”
“Đi thôi.” Lạc Nhàn nheo mắt, chỉ nhìn người bên trong một cái, lập tức xoay người muốn rời đi.
“Cái gì?” Nàng nghe thấy âm thanh kinh ngạc của Vương Tử Triệu, “Ngươi không xem thêm một lát? Liều nửa cái mạng tới một lần, nhìn một cái rồi đi?”
“Người của Việt Dương tông chắc sẽ không ở lại lâu, bên này không có ai tới, nếu ngươi muốn vào xem ta có thể ở đây cùng ngươi một lát.”
“Không cần.”
“Thật sự không cần?”
Lạc Nhàn không trả lời hắn.
“Được rồi, tự ngươi nói không cần, đứng hối hận rồi nói ta lừa linh thạch của ngươi.”
Hai người rời Thiên Điện, trở lại chính điện, lúc đang muốn rời đi, âm thanh đột nhiên trở nên huyên náo bất thường.
“Thiếu tông chủ!”
“Mau nhìn xem, là Thiếu tông chủ!”
….
“Khoan đã, không phải ngươi muốn nhìn thấy Thập Nhất sư huynh sao?” Vương Tử Triệu hưng phấn nói: “Nhìn bên kia!”
Trong đám đông, chỉ có một người mặc trường sam xanh nhạt thanh nhã mềm mại. Dù thời tiết không quá lạnh, nhưng người đó vẫn mặc áo choàng cáo trắng như tuyết. Dung mạo như ngọc, gò má hơi nhợt nhạt, trên môi luôn nở nụ cười. Chỉ cần nhìn đã khiến người ta có cảm giác như gió xuân tháng ba thổi qua, tâm trạng không khỏi trở nên dễ chịu hơn.
Lạc Nhàn nhìn vị Thiếu tông chủ trẻ tuổi đang bị đám người vây quanh kia, vừa ra khỏi sảnh đúng lúc hít phải gió lạnh hắn khẽ ho lên một tiếng. Những người đó lập tức trở nên lo lắng, người đưa đan dược, kẻ kéo áo choàng, sau khi thấy hắn đã tốt hơn, bọn họ mới oanh oanh yến yến nói chuyện cười đùa như thể huynh đệ đồng môn sống rất hòa hợp, yêu thương nhau.
Năm năm qua, nàng đã nhìn thấy hình ảnh thiếu niên kia cô độc bên trong Lưu Ảnh Thạch rất nhiều lần. Chưa bao giờ hắn cùng sư huynh sư tỷ thân cận như vậy, lúc tham gia điển lễ cũng chỉ im lặng đứng phía sau, lạnh lùng xa cách.
“Thế nào? Ta không lừa ngươi đúng không.” Vương Tử Triệu nhìn thiếu niên giống Thập Nhất sư huynh đến sáu phần kia, chỉ là mặt mũi hoàn toàn ôn nhuận, rõ ràng so với Thập Nhất sư huynh nhìn càng thêm cảnh đẹp ý vui, nói: “Tuy nói là nghĩa tử, nhưng ta luôn cảm thấy Thập Nhất sư huynh và Thiếu tông chủ là huynh đệ ruột.”
“Ngươi xem,” Vương Tử Triệu duỗi ngón tay đếm từng đốt: “Thiên tư tương tự, cùng là Thủy linh căn, đều mười chín Nguyên Anh, tên cũng giống nhau, một là Cửu Ngọc, một là Cửu Du.”
“Thiếu tông chủ cái gì cũng tốt, chỉ là hắn trời sinh thân thể yếu ớt. Không phải ngươi thích Thập Nhất sư huynh sao? Nhìn Thiếu tông chủ, dung mạo của hắn so với Thập Nhất sư huynh của ngươi không kém là bao, thiên phú rất tốt, tính tình còn dễ gần hơn Thập Nhất sư huynh nhiều.”
Lạc Nhàn nhìn khuôn mặt lẫm nhiên ngạo khí mà mình từng yêu thích nhất, cho dù lúc bị trọng thương hay cận kề cái chết, thân thể lấm lem bùn đất nhưng vẫn luôn uy nghiêm, bất khả xâm phạm, tất cả những thứ đó người này đều không có.
Nàng khẽ cười, đôi mắt phượng bị một lớp nước mỏng che mờ: “Giống sao?”
Một người yếu ớt bệnh tật, cũng xứng giống với người đó sao?”
Vương Tử Triệu hiển nhiên không để ý tới lời nói của Lạc Nhàn, không ngừng thán phục: “Ta tưởng tông môn mất đi một thiên tài đáng tiếc, nhưng thật không ngờ…”
Kích động lẫn tự hào lộ rõ trên mặt: “Ứng Thiên tông chúng ra quả thật là nơi đất thiêng sinh hiền tài. Trước đây những người ngoài kia nghe nói Thập Nhất sư huynh độ năm mươi sáu đạo lôi kiếp đã khϊếp sợ đến mức nào, ta dám cam đoan năm ngày trước bọn hắn đã âm thầm vui mừng trong lòng. Nhưng, hừ!”
Vương Tử Triệu nói: “Hiện tại Thiếu tông chủ đã trở lại, những kẻ đang chực chờ lấy đá bỏ miệng giếng nhất định sẽ vô cùng sợ hãi.”
Vương Tử Triệu đi tới trước mặt Lạc Nhàn, trong mắt tràn đầy kính sợ: “Ngươi không tưởng tượng được đâu, hôm qua lúc ta đi ngang qua trùng hợp nghe thấy một đệ tử thân truyền nói Thiếu tông chủ cơ thể thuần khiết, chứa đựng sức mạnh Tử Lôi Thiên Đạo, con ngươi màu tím, nhìn một cái liền khiến người ta kinh hãi. Ngươi có hiểu những điều này có nghĩa gì không?”
Lạc Nhàn lạnh lùng nhìn Vương Tử Triệu đang cao hứng đến nổi gân xanh, hai gò má đỏ bừng.
“Nghĩa là Thiếu tông chủ của chúng ta rất có thể là người sẽ độ bảy mươi chín lôi kiếp. Bảy mươi chín đạo lôi kiếp mạnh hơn năm mươi sáu đạo, người có thể độ được trong Tu chân giới cũng chưa đếm đủ mười ngón tay.”
“Ha, lợi hại vậy sao.” Lạc Nhàn hờ hững đáp.
“Ngu ngốc!”
Vương Tử Triệu lại muốn nói gì đó, nhưng Thiếu tông chủ và đám người kia đã rời khỏi chính điện.
Lạc Nhàn: “Có thể đi được chưa?”
“Không biết tốt xấu!”