Lạc Nhàn vẫn không cử động, lặng lẽ ấn thắt lưng, ngón tay nắm chặt chuôi dao trở nên trắng bệch. Đan điền khẽ lưu chuyển, toàn bộ linh lực trong cơ thể theo gân mạch đều được điều động đến cổ tay phải.
Gruuu!
Cây cỏ rung chuyển. Một tàn ảnh mơ hồ từ phía sau thân cây chợt lóe lên. Mùi máu tanh trên chân trái trong sương sớm dường như càng trở nên hấp dẫn.
“Yaaa!”
Cuối cùng, một chiếc bóng xám khổng lồ cao bằng người trưởng thành lao thẳng đến chỗ của Lạc Nhàn, luồng khí nóng hôi hám phun ra từ những chiếc răng nanh. Lạc Nhàn chưa kịp nhìn rõ, chiếc bóng xám kia đã cắn trúng chân trái của nàng.
Những chiếc răng nanh dễ dàng xuyên thủng năm lớp giáp sắt, cắm thẳng vào xương bắp chân.
Năm lớp sắt chắn hơn phân nửa lực cắn của Phong Lang, chân trái gần như đứt gãy của đạo sĩ cứ thế đưa đến trong miệng con quái vật. Phong Lang luyện khí cấp năm, sau khi tốc độ đạt đến cực hạn, đừng nói đến đạo sĩ luyện khí, ngay cả đạo sĩ Trúc Cơ sơ kỳ cũng chỉ có thể miễn cưỡng so sánh.
Lạc Nhàn luyện khí cấp ba, luận tốc độ, luận tu vi, nàng căn bản không thể nào gϊếŧ chết Phong Lang. Ngay từ đầu nàng đã định dùng cơ thể mình làm mồi nhử để chớp lấy thời cơ. Kỳ thực lẽ ra nàng nên buộc mồi nhử vào cánh tay trái, nhưng cánh tay quá gần đầu. Nếu chân trái không còn nàng vẫn còn có cơ hội gϊếŧ được Phong Lang, nhưng nếu mất đầu nàng sẽ không thể gϊếŧ được nó.
Đợi đến lúc Phong Lang không thể cưỡng lại cám dỗ, nhận ra mình đã bị lừa, vội vàng cố gắng rút nanh ra thì đã quá muốn.
“Gruuu…”
Tiếng sói tru lên thê lương rung chuyển chân trời.
Máu tươi tung tóe, ngay lúc Phong Lang đau đớn rút răng nanh ra, Lạc Nhàn nhanh chóng dùng đôi tay nắm lấy hàm răng của nó, mặc kệ những chiếc răng sắc nhọn xuyên qua lòng bàn tay trái, nàng vung con dao về phía mắt còn lại của Phong Lang.
Hai mắt quái vật đã bị mù, Lạc Nhàn nhanh chóng tìm cơ hội đâm vào cổ họng yếu ớt của nó.
Ầm!
Cùng với tiếng gào rú đau đớn, con sói khổng lồ ngã xuống đất, Lạc Nhàn giơ bàn tay phải run rẩy lau đi vết máu sói che khuất tầm nhìn của mình.
Vết thương chằng chịt từ vai đến cổ tay trái, lộ rõ cả xương trắng bệch, lòng bàn tay trái bị đâm thủng. Chân trái được quấn năm lớp sắt nhưng vẫn bị cắn vào xương chân. Nếu không có những lớp sắp đó, Lạc Nhàn chắc chắn rằng chân của mình đã bị cắn đứt.
Lạc Nhàn liều mạng đổ toàn bộ thuốc bột lên vết thương, trong phút chốc đã dùng hơn phân nửa bình thuốc còn lại. Lạc Nhàn ném bình đi, lấy bình thuốc còn lại, từng lớp bột trắng đổ lên vết thương giống như đang đổ bột ớt.
Mồ hôi lạnh theo huyết dịch trên khuôn mặt chảy xuống, Lạc Nhàn xử lý qua loa vết thương, cắn chuôi dao, tập tễnh lê đôi chân bị thương đến trước mặt Phong Lang. Lạc Nhàn bắt đầu lột da sói, sau đó gấp lại, cột chặt bằng dây vải, ném vào trong túi.
“Nhiệm vụ số 232, gϊếŧ Phong Lang.”
Người ở quầy ghi danh liếc nhìn hai người đang chuẩn bị nhận nhiệm vụ này. Một người luyện khí cấp năm, người còn lại luyện khí cấp sáu, không có nhiệm vụ nào tốt hơn săn Phong Lang.
Dù biết người đã nhận nhiệm vụ gϊếŧ Phong Lang trước đó sẽ không bao giờ có thể hoàn thành được, nhưng đạo sĩ trong phòng ghi danh vẫn tận tình nhắc nhở: “Ba ngày trước đã có người nhận nhiệm vụ này rồi.”
Đệ tử luyện khí cấp năm không để tâm đến chuyện này, hắn biết rõ người nhận nhiệm vụ lần trước luyện khí mới cấp ba. “Bọn ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ trong hai ngày.”
“Được”
Ngay lúc hắn chuẩn bị ghi danh cho hai đệ tử trước mặt, Chấp Sự điện vốn huyên náo truyền đến âm thanh kỳ lạ. Cùng lúc đó, mùi máu tanh kinh khủng xộc thẳng vào mũi hắn.
Đạo sĩ trong phòng ghi danh không nhịn nổi dừng bút, theo âm thanh ngẩng đầu lên. Trước cửa Chấp Sự điện xuất hiện tiểu nha đầu toàn thân đầy máu, kéo lê chân trái, cánh tay trái buông thõng. Rất rõ ràng, Lạc Nhàn đã hoàn thành nhiệm vụ và trở về.
Vết thương trên cơ thể rất nghiêm trọng, nhưng chỉ được xử lý vô cùng đơn giản, thậm chí mỗi bước chân còn để lại vết máu trên mặt đất.
Đạo sĩ trong phòng ghi danh ngạc nhiên nhìn nàng đi tới, tay phải cầm túi vải và bảng tên, đặt trước mặt hắn: “Đệ tử ngoại môn Lạc Nhàn, hoàn thành nhiệm vụ gϊếŧ Phong Lang.”
Đạo sĩ ghi danh lẫn hai đệ tử đang nhận nhiệm vụ gϊếŧ Phong Lang đều vô cùng sửng sốt. Lúc này hắn mới nhớ ra người trước mắt chính là người đã đến nhận nhiệm vụ ba ngày trước.
Hắn mở túi ra, mùi máu tanh phá vào mặt. Hắn lấy ra bộ da Phong Lang, yêu thú luyện khí cấp năm. Da rất dày, lông cứng như mũi kim, máu dưới lớp da vẫn còn ấm.
“Đệ tử ngoại môn Lạc Nhàn, đã hoàn thành nhiệm vụ!”
Đạo sĩ ghi danh lấy bảng tên, đang chuẩn bị đánh dấu 350 điểm nhiệm vụ, Lạc Nhàn liền nói: “Đổi hết lấy linh thạch.”
“Được!”