Chương 11: Ba trăm viên linh thạch

“Lạc nha đầu!” lão Lý nhìn thấy Lạc Nhàn ngoài cửa không ổn, vội vàng muốn kéo nàng vào trong, nhưng tay đưa ra chỉ nắm được khoảng không.

Lạc Nhàn không biết làm cách nào mà mình có thể xuyên qua đám đông đang chen chúc, đi tới trước người đệ tử kia.

“Ngươi vừa nói cái gì?”

“Nói lại lần nữa.”

“Ngươi là ai?”

“Ngươi nói ai chết?”

Người kia nghẹn ngào, khiến cho cơn tức giận của Lạc Nhàn trong nháy mắt tan thành mây khói, “Một đời tu tiên, sinh tử vốn là chuyện thường.”

Hắn lau mặt: “Thập Nhất sư huynh chết rồi.”

Đường phố bởi vì tin tức này mà trở nên huyên náo ồn ào, xung quanh truyền đến đủ âm thanh khó chịu.

Nhưng Lạc Nhàn chỉ nghe thấy giọng nói của đệ tử trước mắt, mỗi chữ đều biến thành lưỡi dao sắc bén nhất, cứa lên trái tim nàng, thấm vào xương cốt, đẩy nàng xuống vực sâu vạn trượng.

“Trên đường đi bọn họ bị Tôn giả Đại Thừa ám sát, Đại Thừa nhắm đến Thập Nhất sư huynh, chỉ có bốn người căn bản không thể chống đỡ. Đại trưởng lão, Đại sư huynh và Tam sư tỷ đều bị trọng thương trong lúc cố gắng bảo vệ Thập Nhất sư huynh.”

“Thập Nhất sư huynh bị Đại Thừa một kích toàn lực đánh trúng, xương cốt không còn, hồn đăng vỡ nát.”

Xương cốt không còn, hồn đăng vỡ nát.

Trái tim tê dại và lạnh lẽo như thể đã ngừng đập, giống như bị lưỡi dao cứa rách, máu rỉ ra, ngay cả hô hấp cũng đau đớn đến mức tưởng chừng gân mạch toàn thân bị xé rách.

“Một khi người tu tiên chết, vốn không có tang lễ giống như tục giới. Nhưng tông chủ vốn yêu thương Thập Nhất sư huynh nên đã mang di vật của huynh ấy đặt vào linh cữu trên ngọn Thừa Đạo bảy ngày, ngọn núi cao nhất nội môn.”

Con người của Lạc Nhàn kịch liệt co rút.

“Thật vất vả độ năm mươi sáu lôi kiếp mới có một vị Nguyên Anh chân quân, tại sao lại chết?”

“Năm mươi sáu đạo! Chỉ mới mười chín tuổi, cây cao chịu gió lớn, chỉ có thể trách Thập Nhất sư huynh quá xuất chúng.”

“Toàn bộ Tu chân giới Đại Thừa bất quả cũng chỉ có khoảng hai mươi cao thủ, kẻ nào lại vô liêm sỉ như vậy?!”

“Ta nghĩ nhất định là Việt Dương tông! Tu chân giới rộng lớn, duy chỉ có Việt Dương tông không nể mặt Ứng Thiên tông chúng ta, lão già tông chủ kia âm hiểm giảo hoạt, vốn đã không hòa hợp với giáo chủ của chúng ta. Sủng đồ của hắn từng bại dưới tay Thập Nhất sư huynh, từ trước đến nay vẫn luôn nuôi hận với huynh ấy, nhất định là tông chủ Việt Dương tông ra tay!”



Lạc Nhàn trở lại cửa hàng lão Lý, toàn bộ Ứng Thiên tông đều bởi vì tin tức đột ngột này mà trở nên bùng nổ. Bọn hắn đều đang cảm thán đáng tiếc, bọn hắn nói tông chủ đã bị thương như thế nào, bọn hắn nói Đại sư huynh bọn hắn vì cứu Thập Nhất sư huynh mà bị thương nặng ra sao.

Lão Lý nhìn Lạc Nhàn không nói nửa lời, muốn mở miệng, nhưng cuối cùng lại không nói gì.

Chờ từ giữa trưa đến chạng vạng tối, từ chạng vạng tối đến đêm khuya, đợi đến ngày hôm sau, cuối cùng vào giờ Thân, Vương Tử Triệu cũng tới.

Vương Tử Triệu nhìn Lạc Nhàn: “Đã biết?”

Lạc Nhàn nói: “Đưa ta đến Thừa Đạo”

“Ngươi muốn xem lĩnh cữu của hắn?” Vương Tử Triệu nheo mắt nhìn Lạc Nhàn, không biết trong lòng hắn đang nghĩ tới điều gì, hiếm khi thấy một chút lòng trắc ẩn từ kẻ từ trước đến nay chỉ biết đến linh thạch như hắn, “Chỉ có một vài bộ y phục, một chiếc chén nhỏ đựng hồn đăng vỡ nát, cũng chẳng dễ nhìn là bao.”

Lạc Nhàn nói: “Bao nhiêu linh thạch?”

Thấy nàng hoàn toàn không để lời mình nói vào tai, Vương Tử Triệu nhếch miệng nở nụ cười, đôi mắt híp lại gần như chỉ còn một khe nhỏ: “Được rồi, ba trăm viên linh thạch hạ phẩm, ngươi tự chọn thời gian. Ngươi kiếm đủ không? Không đủ thì cút sang một bên.”

Lạc Nhàn gật đầu: “Hy vọng năm ngày sau Vương sư huynh có thể trở lại đây một chuyến. Làm phiền rồi.”

“Được.” Vương Tử Triệu thản nhiên nói.

Sau khi Lạc Nhàn rời đi, lão Lý từ bên trong bước ra nhìn về phía Lạc Nhàn.

“Vương đạo hữu, ngươi đang làm gì vậy?”

Vương Tử Triệu hất cằm: “Một tháng ba linh thạch, cho dù tám năm không dùng tới một viên cũng chỉ đủ hai trăm tám mươi tám viên. Nàng ta có bản lĩnh bằng trời thì trong bảy ngày cũng không thể có đủ ba trăm viên. Người cũng đã chết rồi, đến xem còn có ích gì?”

Nói xong, hắn liếc nhìn ngăn tủ có khắc chữ “Thập Nhất sư huynh”: “Buông bỏ thôi!”

Lạc Nhàn trở lại tiểu viện, nhưng chưa đến cửa đã gặp Thanh Phỉ vẻ mặt đầy lo lắng chạy về phía mình: “Lạc Nhàn, ngươi không sao chứ? Ta vừa nghe nói, ta…. Ngươi đừng… Đừng nghĩ quẩn…”

“Thanh Phỉ” Lạc Nhàn nở nụ cười với nàng: “Có thể cho ta mượn mười viên linh thạch hạ phẩm không?”

“A?” Thanh Phỉ hơi sửng sốt, nàng nhìn Lạc Nhàn, phát hiện không có gì bất thường, ngoại trừ sắc mặt hơi tái nhợt.

Nàng thầm thở phào nhẹ nhõm, lấy linh thạch từ trong chiếc túi cũ nát đeo bên hông đưa cho Lạc Nhàn.

“Đa tạ, mấy ngày nữa trả lại ngươi.”

“Không vội, Lạc Nhàn, có muốn đến tửu lâu với ta không?”

“Không được rồi, ngươi đi tu luyện trước đi.”

Lạc Nhàn cầm lấy mười viên linh thạch, quay người chạy đi, lần này nàng tới Chấp Sự điện.